Trong phút chốc tiếng kêu thất thanh của hai gã đàn ông kia chợt tắt lịm, cơ thể hai gã ta hóa thành tro bụi, cơn gió từ đầu thổi đến cuốn bay lớp tro không thể lại chút dấu vết nào.
Lúc Thẩm Ngọc Trí ngước lên nhìn thì đúng lúc thấy cửa sổ xe vỡ nát và nửa bên mặt rướm máu của Đào Sơ.
Anh cũng không quay đầu lại mà trở tay vung kiếm về phía sau lưng mình, khoảnh khắc ấy anh thấy mình cầm kiếm đâm xuyên qua bụng của gã đàn ông trong ánh mắt của Đào Sơ.
Vì bị giẫm xuống đất nên Hạ Cảnh phải gắng hết sức mình bóp chặt cổ họng Xà Nhị, sau đó cầm lưỡi kiếm đâm mạnh vào cổ họng của gã ta. Bởi vì cầm lấy lưỡi kiếm nên lòng bàn tay của nó bị lưỡi kiếm sắc bén cứa đứt, máu đỏ nhỏ tỏng tỏng xuống thấm đẫm lưỡi kiếm, nhưng nó không quan tâm mà chỉ nhìn đăm đăm vào lưỡi kiếm cách mình càng lúc càng gần ấy.
Vào thời điểm sắp không chịu đựng được nữa thì nó nhận ra hành động của Xà nhị bất ngờ khựng lại, sau đó một dòng máu đỏ thẫm ấm áp phun đầy lên người nó, thậm chí còn bắn lên cả mặt nó.
Lúc nó ngước lên xem thì thấy Xà nhị bị một thanh kiếm băng đâm thủng bụng.
Lưỡi kiếm cực kỳ mỏng, mỏng như được bao phủ bởi những bông tuyết trong suốt, thân kiếm còn tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Hạ Cảnh theo phản xạ nhìn về phía bóng dáng trắng như sương cách đó không xa.
Nó phấn khích hét lên: “Đại nhân! Thì ra là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-rong-cua-em-son-chi-tu/2773082/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.