“Cái này, cái này…” Đỗ Hâm Lôi ấp úng, “Tối hôm qua tớ mới nghe nói… Tin tức không nhất định chính xác.”
Tối hôm qua khi gọi điện thoại với Triệu Bắc Thành trong lúc vô tình nghe được, lúc ấy cô cũng không tin là thật!
“Cậu mau nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tuyết nóng nảy, không khỏi đứng bật dậy.
“Mẹ Lâm Tuyết, sao vậy?” Mộng Mộng chưa từng thấy Lâm Tuyết tức giận, không khỏi hơi sợ hãi.
Ôm đứa bé vào trong ngực, vỗ mấy cái, an ủi: “Không sao, hiện giờ mẹ mang con tới quân đội!”
Đỗ Hâm Lôi liên tục kêu khổ trong lòng, chặn lại nói: “Bà cô nhỏ của tôi, cậu có thể đừng lên giọng như vậy có được không, chọc chuyện phiền toái tới cậu có chỗ dựa thủ trưởng Lương, tớ đây một tên đầu sỏ có muốn tiếp tục lăn lộn trong quân doanh hay không!”
“Yên tâm, tớ sẽ không khai ra cậu!” Lâm Tuyết nói xong cầm tay nhỏ bé của Mộng Mộng, nhanh chóng rời khỏi trại lính.
Lúc lái xe, Lâm Tuyết cảm thấy cả người đều đang run run (tức giận),tràn đầy phiền muộn căm tức không chỗ phát tiết, ở trong lòng hô hào bất bình – tại sao?
Tại sao lại tạm thời cách chức điều tra cô? Rốt cuộc cô đã phạm sai lầm gì? Cũng bởi vì cô là con gái ruột của Hoắc Gia Tường sao? Chỉ bằng chút điểm này, quân đội đã hủy bỏ toàn bộ công lao của cô, đánh cô vào danh sách đen!
Cô chưa bao giờ ăn nói thô tục, lúc này thầm mắng trong lòng một câu “Mẹ nó” (Hoàn toàn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-se-la-cho-dua-cho-em/274125/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.