Đỗ Hâm Lôi biết Lâm Tuyết cũng không nói bừa, nếu thủ trưởng Lương chính miệng cam kết, vậy cũng được! Lập tức vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, bắt đầu cười cười nói nói tán gẫu chút bát quái với Lâm Tuyết, bỏ qua những gánh nặng phiền toái kia.
Cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm thời gian nửa năm ngắn ngủi, coi như xui xẻo đi xa một chuyến. Dĩ nhiên, nếu cô biết mình đi chuyến này sẽ không quay lại, chỉ sợ vào giờ phút này sẽ không cười nổi nữa.
Từ trong tiệm cà phê ra ngoài, hai người lại hẹn nhau đi dạo phố. Tính tình Đỗ Hâm Lôi rất sôi động, trong ngày thường chịu gò bó ở quân đội, hiện giờ bởi vì chuẩn bị thi hành nhiệm vụ, quân đội cố ý cho cô mấy ngày nghỉ, cô giống như con chim được thả ra khỏi lồng tre, đi dạo hết các trung tâm thương mại lớn mua đồ.
Lâm Tuyết khảng khái quét xuống tất cả các món đồ cô ấy nhìn trúng, bản thân còn chọn lấy vài món lễ vật hoặc chơi thật khá hoặc quý trọng đưa cho cô ấy. Dù sao đôi tình nhân người ta cũng vì cô và Lương Tuấn Đào mới phải đi tam giác vàng, thích hợp bồi thường lại, yên ổn áy náy trong lòng.
Đỗ Hâm Lôi nhún nhường vài lần, thấy thái độ kiên quyết của Lâm Tuyết, liền mừng rỡ đón nhận, “Haizzz, xem ra làm thiếu phu nhân nhà giàu khí phách chính là không giống nhau! Đáng tiếc tớ lại gả cho Bắc Thành tên lính nghèo đó, hai người chỉ có thể dựa vào trợ cấp sống qua ngày, chưa từng trải nghiệm cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-se-la-cho-dua-cho-em/274280/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.