Một lát sau, Hướng Thần xách hai phần bánh pudding lên.
“Cuối cùng cũng xếp hàng được rồi.” Anh thở phào một hơi dài: “Hôm nay cũng coi như may mắn, người đợi phía trước không nhiều lắm.”
Diệp Tuyền liếc qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi ở hàng ghế cuối cùng, biết ngay ai là người đòi ăn bánh pudding này.
Trở lại khách sạn, đi theo vào phòng điều hành của Tần Trí Thành, Diệp Tuyền tiếp tục làm việc.
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm vọng ra, cô không liếc mắt, giữ vững đạo tâm.
Một lát sau, cửa mở.
Tần Trí Thành mặc bộ đồ ở nhà màu đen tuyền rộng rãi thoải mái bước ra, tóc mái trên trán vẫn còn hơi ẩm nước, mái tóc đen thường ngày cứ thế mềm mại rũ xuống che nửa mí mắt, khiến khí chất trầm ổn và bình tĩnh của anh giảm đi một nửa, trở nên…
Diệp Tuyền không tả nổi khí chất của anh, ngược lại cảm thấy có một câu nói trên mạng rất phù hợp.
Ông bố mang dáng dấp thiếu niên.
Tần Trí Thành cũng không biết có để ý đến ánh mắt của cô không, ung dung ngồi xuống đối diện cô ăn bánh pudding.
Có vẻ hơi tương phản một chút, phải không?
Điều tương phản hơn còn ở phía sau.
Không lâu sau, điện thoại của Tần Trí Thành reo lên, anh nhận cuộc gọi video.
Bên kia vang lên giọng nói vui vẻ: “Tiểu Bảo! Đang làm gì đó Tiểu Bảo!”
“…”
Diệp Tuyền âm thầm cúi đầu thấp hơn.
Tần Trí Thành dời ánh mắt từ mặt cô, mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744472/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.