Tôn Bội Bội đến Bắc Bình lúc 6 giờ.
Bảy rưỡi tan làm, Diệp Tuyền đi đón cô ấy.
Mắt cô ta sưng húp như quả óc chó, mái tóc dài uốn xoăn cũng không được chải chuốt, buộc tùy tiện như một búi rơm, hoàn toàn không còn vẻ rạng rỡ của hai ngày trước, áo khoác len trễ xuống nửa vai, trông vừa đáng thương vừa tan nát.
“Tuyền Tuyền…”
Vừa nhìn thấy Diệp Tuyền, cô ấy lao vào lòng Diệp Tuyền khóc nức nở.
Diệp Tuyền mặt không cảm xúc nhưng giọng điệu lại giả vờ rất đau lòng quan tâm: “Chuyện gì thế này.”
Tôn Bội Bội khóc nấc lên, câu nói mãi không thành hình.
Khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi đến điểm chính.
“Tớ ở đây sẽ không làm phiền cậu và bạn trai cậu chứ…”
“Sao lại thế được.” Diệp Tuyền ôn tồn nói: “Tớ một mình không có bạn bè gì nhiều, cậu đến anh ấy tất nhiên là vui mừng.”
Tôn Bội Bội gật đầu, lau nước mắt, đang chuẩn bị kể khổ thì cửa mở.
“Sao vậy Tuyền Tuyền.”
Thẩm Bồi Diên bước vào, thở hổn hển, trán còn rịn mồ hôi: “Có phải vết thương rách ra rồi không? Hay là chỗ nào không thoải mái?”
Anh thật sự hoảng hốt, đến mức áo vest cũng nhăn nhúm, không còn để ý đến hình tượng, nhận điện thoại xong liền chạy đến đây.
Lời vừa dứt liền đối diện với Tôn Bội Bội đang ngồi khóc trên sofa.
Anh rõ ràng cứng đờ, có một khoảnh khắc thậm chí không kiểm soát được sắc mặt, giống như lớp mặt nạ giả tạo bị nứt ra, dừng lại nửa giây mới khôi phục lại biểu cảm.
Diệp Tuyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744480/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.