🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lời của trẻ con chỉ là nói bừa.

Mọi người cười cho qua, đều không để ý.

Tần Trí Thành chu đáo đưa áo khoác cho Diệp Tuyền, đợi cô phủ lên chân rồi mới lái xe ra đường lớn.

Bữa tối vừa rồi rất ngon.

Chỉ là khẩu phần quá ít, Diệp Tuyền chưa ăn no.

Đang suy nghĩ về nhà nấu bát mì thì giọng Tần Trí Thành lạnh nhạt vang lên: “Đói không?”

Diệp Tuyền vô thức trả lời thật: “Hơi đói.”

Phản ứng lại là Tần Trí Thành đang hỏi, cô im lặng hai giây rồi bổ sung: “Cũng được, thật ra cũng đã no rồi.”

Tần Trí Thành không nói gì, một lát sau lái xe đến ngoài con hẻm đường Bách Triều.

Xe không vào được hẻm, Tần Trí Thành đi đỗ xe, Diệp Tuyền xuống xe trước, vào quán ăn Nhật ở cuối hẻm.

Đây là nơi cô và Tần Trí Thành thường xuyên đến, hai năm trước hai người đi ra ngoài công tác hoặc làm việc, tám mươi phần trăm đều đến quán này. Quán của một người bạn của Tần Trí Thành từng du học ở Nhật mở.

Cô vào quán, chủ quán nhìn cô, nhướng mày: “Lâu rồi không đến, vẫn như cũ chứ?”

Diệp Tuyền cười gật đầu.

Không lâu sau, Tần Trí Thành liền xuất hiện cùng với nồi lẩu Sukiyaki.

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, thịt bò được chiên xào tỏa ra mùi sữa thơm nồng, hai người ngồi đối diện nhau, Tần Trí Thành rót cho cô một tách trà ấm.

“Đúng rồi, sếp Tần, chiếc túi đó tôi nhận rồi.” Diệp Tuyền nghĩ vẫn nên nói một tiếng.

Tần Trí Thành gật đầu, không có phản ứng gì thêm: “Vốn dĩ là của cô.”

Nhưng Diệp Tuyền lại không định mang đến công ty, dù sao thứ này thật sự có chút phô trương, khó tránh khỏi sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết… Ừm, hình như đã gây ra rồi.

Đối phương dường như biết cô đang nghĩ gì, lạnh nhạt lên tiếng: “Cô xử lý thế nào cũng được, nhưng có một điều, Diệp Tuyền, tôi hy vọng thứ này sẽ không trở thành gánh nặng của cô.”

Diệp Tuyền ngẩn người.

“Cô không cần để ý người khác sẽ nghĩ thế nào, bởi vì đây không phải là cô trộm được, cũng không phải là cô cướp được. Cô sở hữu nó, chính là chủ nhân của nó.”

Giọng nói của anh luôn rất ổn định, mang theo một sự bình tĩnh chắc chắn chiến thắng. Diệp Tuyền từng nghĩ nếu giọng nói của anh dùng để giảng bài nghe tiếng Anh hoặc làm blog thuần tiếng Anh, tốc độ học tiếng Anh của cô năm đó chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Đi theo sau anh nhiều năm, Diệp Tuyền nhận ra anh là một người đàn ông vô cùng có sức hút.

Sức hút này không phải là phụ nữ nhìn đàn ông mà là một sự ngưỡng mộ của học sinh đối với giáo viên.

Anh thành công không phải không có lý do.

Diệp Tuyền khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sếp Tần.”

Chủ quán ngồi lại, nhiệt tình hàn huyên với Tần Trí Thành: “Tôi nói hai người này, đến đây thật sự chỉ để ăn thôi à, không uống chút gì sao?”

Tần Trí Thành bình thản: “Phải đưa cô ấy về nhà.”

Chủ quán nhếch môi: “Viện cớ, lần trước cậu với Hứa Nhàn đến đây vẫn uống đấy thôi.”

Tần Trí Thành vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Đó là để không phải đưa cô ấy về nhà.”

Lời này chọc trúng điểm cười của chủ quán, khoác vai anh cười không ngớt.

“Thấy chưa Diệp Tuyền, cô tưởng người này là một quý ông lịch lãm à, thật ra chỉ là là một tên khốn thôi, một bụng đầy ý đồ xấu xa…”

Diệp Tuyền cong môi cười nhẹ, trong lòng thầm đồng ý.

“Ê, tôi nói, cậu thật sự ghét Hứa Nhàn đến vậy à? Dù sao con gái người ta cũng lớn lên cùng cậu từ nhỏ, cậu đến cả đưa người ta về nhà cũng không muốn sao?”

“Chỉ là không muốn lãng phí thời gian vào những người không cần thiết.”

Tần Trí Thành lại rót thêm trà nóng vào tách cho cô.

Chủ quán nhìn hành động của anh: “Vậy cậu thấy ai là người mà cậu cho là cần thiết?”

Diệp Tuyền đang ăn sushi, bị chủ quán nhìn chằm chằm. Sushi nướng vừa tới, một miếng cắn xuống, nước sốt bị giữ lại bung ra.

Tần Trí Thành tùy ý đưa đĩa sushi đó đến trước mặt Diệp Tuyền, nghiêng đầu nhìn chủ quán: “Dù sao cũng không phải là cậu.”

Chủ quán cười khinh bỉ.

Ăn no thỏa mãn, Diệp Tuyền cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.

Tối hôm đó được Tần Trí Thành đưa về đến dưới lầu cô cũng khẽ nói: “Sếp Tần, câu nói hôm nay của anh tôi rất đồng cảm, cái gì của tôi thì cuối cùng vẫn là của tôi.”

Im lặng vài giây, cô tiếp tục: “Cho nên dự án đó tôi cũng sẽ tiếp tục tranh giành.”

Tần Trí Thành lặng lẽ nhìn cô: “Vì cái gì.”

Trong cơn gió đêm yên tĩnh, Diệp Tuyền dừng lại, không nói lý do: “Tóm lại, tôi nhất định phải có được.”

“Không cầu xin sếp Tần có thể thiên vị tôi, chỉ hy vọng sếp Tần có thể đối xử công bằng.”

Sau khi chào tạm biệt Tần Trí Thành, Diệp Tuyền quay người lên lầu.

Thang máy vừa đến tầng, cửa mở, Diệp Tuyền đột nhiên bị người ta ôm chặt lấy, mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy cô.

“…Thẩm Bồi Diên!”

Thẩm Bồi Diên ôm chặt eo cô, đặt cằm lên vai cô, giọng nói như người say rượu lẩm bẩm: “Em đi đâu vậy? Tuyền Tuyền.”

“Buông tay.”

Thẩm Bồi Diên như không nghe thấy, ôm cô càng chặt hơn, chỉ còn lại những lời nói mê sảng: “…Tuyền Tuyền.”

Diệp Tuyền không chịu nổi, dùng sức đẩy anh ta ra.

Thẩm Bồi Diên va vào tường, thân hình cao lớn từ từ dựa vào đó, tóc mái che khuất mắt, cả người chìm vào vẻ suy sụp.

Diệp Tuyền khẽ nhíu mày: “Anh đang làm gì vậy.”

Im lặng một lúc, anh từ từ ngẩng đầu, đáy mắt đỏ hoe, cười rất nhạt.

“Nhớ em.” Anh nói.

Thẩm Bồi Diên hôm nay đi bàn dự án, uống rất nhiều rượu.

Anh cuối cùng cũng gặp được vị tổng giám đốc của Sức khỏe Đông Thụy đó, cùng bàn, anh đã dùng rất nhiều cách cố gắng nói chuyện với đối phương nhưng đều không thành công.

Tiệc rượu diễn ra được một nửa, Tổng giám đốc Vương và Tổng giám đốc Lý đến phòng hút thuốc.

Anh cũng cầm thuốc đi tới, chưa đến gần đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

“Trưởng phòng Thẩm bên phải đó chính là người yêu của Diệp Tuyền à?”

“Đúng vậy, có phải trông trai tài gái sắc, rất xứng đôi đúng không?”

Tổng giám đốc Vương cười đầy ẩn ý: “Không địch lại được.”

Tổng giám đốc Lý cũng cười: “Không phải chứ, nhưng chủ yếu là con gái nhà người ta thích ai mới là quan trọng.”

“Sai rồi.” Tổng giám đốc Vương gạt tàn thuốc, hút một hơi: “Thích làm sao so được với thực tế, Giám đốc và Tổng giám đốc chỉ khác nhau một chữ nhưng cách xa ngàn dặm huống chi là Trưởng phòng. Lão Lý cứ xem đi, nếu người họ Tần kia thật sự động lòng muốn giành, thì cái vị họ Thẩm này không có cửa thắng đâu.”

Không có cửa thắng.

Bốn chữ này tối nay vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Bồi Diên, đến giờ vẫn như còn văng vẳng bên tai.

Anh nhìn Diệp Tuyền, người đã cùng anh đi qua 8 năm thanh xuân, yết hầu khẽ động, quyến luyến đưa tay khẽ v.uốt ve môi cô.

Sự phản kháng trong mắt Diệp Tuyền không hề che giấu, đưa tay định đẩy anh ra nhưng Thẩm Bồi Diên lại trực tiếp nắm ngược tay cô lại.

Anh vừa giữ chặt cô vừa lấy chìa khóa của cô từ trong túi ra mở cửa, cứ thế ép cô vào cửa.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Tuyền lạnh lùng nhìn anh: “Say rượu làm càn à?”

“Không đâu…” Thẩm Bồi Diên khẽ đáp, giọng nói quyến luyến: “Tuyền Tuyền không thích anh say rượu làm càn nên anh sẽ không làm vậy… Anh chỉ muốn gặp em thôi.”

Anh cong môi, cầm những loại trái cây mình mua đưa cho cô xem: “Mang cho em dâu tây em thích nhất đây.”

“Hơn nữa anh rất ngoan, em nói không cho anh giữ chìa khóa, anh đã thật sự trả lại cho em rồi.”

“Anh không có lén giữ chìa khóa của em, em có muốn xem không?”

Anh bây giờ giống như một kẻ điên không ngôn ngữ lộn xộn.

Điện thoại reo lên tiếng thông báo tin nhắn, Diệp Tuyền lại đưa tay định đẩy anh.

Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch quá lớn, cô căn bản không đẩy nổi Thẩm Bồi Diên một chút nào.

Thẩm Bồi Diên lại ấn tay cô xuống, giọng nói hạ thấp như trẻ con: “Không được.”

Diệp Tuyền thật sự bị anh làm cho tức điên: “Anh bị bệnh à?”

Thẩm Bồi Diên dường như rất thích dáng vẻ cô nổi giận với mình, từ từ nhìn một lúc, cười, giọng nói dịu dàng: “Ừm, em nói có thì là có.”

“Tối nay anh ngủ ở phòng khách được không, đừng đuổi anh đi, Tuyền Tuyền.” Giọng anh hạ thấp, thật giống như lời cầu xin của trẻ con: “Anh chỉ ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách, không chạm vào em…”

Diệp Tuyền bình tĩnh nói: “Trước tiên buông tay ra, hành vi thô lỗ của anh thật sự rất đáng ghét.”

Thẩm Bồi Diên lập tức ngoan ngoãn buông tay.

“Muốn ở lại đây cũng được.” Vẻ mặt Diệp Tuyền bình tĩnh: “Nhưng đừng làm phiền em, ngày mai em còn phải đi làm.”

Thẩm Bồi Diên chân thành cười: “Được.”

Anh say đến mức này rồi còn định vào bếp rửa dâu tây cho Diệp Tuyền ăn.

Diệp Tuyền ngồi ở phòng khách nhìn bóng dáng anh trong bếp, chụp một bức ảnh rồi đăng lên trang cá nhân, chặn nhóm công việc.

Trong ảnh, anh mặc đồ đen, vẻ mặt lười biếng dịu dàng, tay chống lên đảo bếp, một tay rửa sạch dâu tây, mắt hơi cụp xuống, dái tai bên ngoài rất đỏ, giống như vừa làm chuyện gì đó kịch liệt xong.

[Chú thích: Anh, người dù say rượu cũng không quên mua dâu tây cho em.]

Diệp Tuyền gần như không bao giờ đăng bài lên trang cá nhân, càng không thể khoe khoang tình cảm, lúc này vừa đăng, bên dưới một đống bạn bè cũ bình luận.

[Trời ơi, chuyện gì thế này? Cậu lại khoe tình cảm à, không phải lão Thẩm cầu hôn rồi chứ? Hai người chẳng lẽ sắp bước vào lễ đường hôn nhân! Chúc mừng 99 nhé Tuyền Tuyền!]

(99 trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc tức là lâu dài, vĩnh cửu)

[Lão Thẩm yêu cậu quá! Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn yêu như thế, tớ phục rồi, hai người chắc chắn sẽ bên nhau cả đời.]

[Đàn chị phải hạnh phúc nhé! Aaa thật may mắn khi được nhìn hai người đi qua bao nhiêu năm như vậy, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi ngọt ngào!]

Nửa tiếng sau.

Tôn Bội Bội nhắn tin riêng cho cô.

[Tôn Bội Bội: Tuyền Tuyền, cậu đang ở đâu? Tớ hình như hơi khó chịu, có thể đến với tớ một lát được không.]

Mục đích đã đạt được.

Diệp Tuyền như không nhìn thấy, đi thẳng vào nhà, khóa trái cửa.

Ăn no uống đủ, đi ngủ một giấc ngon lành.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.