Lời của trẻ con chỉ là nói bừa.
Mọi người cười cho qua, đều không để ý.
Tần Trí Thành chu đáo đưa áo khoác cho Diệp Tuyền, đợi cô phủ lên chân rồi mới lái xe ra đường lớn.
Bữa tối vừa rồi rất ngon.
Chỉ là khẩu phần quá ít, Diệp Tuyền chưa ăn no.
Đang suy nghĩ về nhà nấu bát mì thì giọng Tần Trí Thành lạnh nhạt vang lên: “Đói không?”
Diệp Tuyền vô thức trả lời thật: “Hơi đói.”
Phản ứng lại là Tần Trí Thành đang hỏi, cô im lặng hai giây rồi bổ sung: “Cũng được, thật ra cũng đã no rồi.”
Tần Trí Thành không nói gì, một lát sau lái xe đến ngoài con hẻm đường Bách Triều.
Xe không vào được hẻm, Tần Trí Thành đi đỗ xe, Diệp Tuyền xuống xe trước, vào quán ăn Nhật ở cuối hẻm.
Đây là nơi cô và Tần Trí Thành thường xuyên đến, hai năm trước hai người đi ra ngoài công tác hoặc làm việc, tám mươi phần trăm đều đến quán này. Quán của một người bạn của Tần Trí Thành từng du học ở Nhật mở.
Cô vào quán, chủ quán nhìn cô, nhướng mày: “Lâu rồi không đến, vẫn như cũ chứ?”
Diệp Tuyền cười gật đầu.
Không lâu sau, Tần Trí Thành liền xuất hiện cùng với nồi lẩu Sukiyaki.
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, thịt bò được chiên xào tỏa ra mùi sữa thơm nồng, hai người ngồi đối diện nhau, Tần Trí Thành rót cho cô một tách trà ấm.
“Đúng rồi, sếp Tần, chiếc túi đó tôi nhận rồi.” Diệp Tuyền nghĩ vẫn nên nói một tiếng.
Tần Trí Thành gật đầu, không có phản ứng gì thêm: “Vốn dĩ là của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744483/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.