Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuyền tỉnh dậy.
Trên bàn ăn là bữa sáng Thẩm Bồi Diên đã chuẩn bị.
Diệp Tuyền cũng không thèm để ý đến anh, tự mình thu dọn đồ đạc.
“Tỉnh rồi à?”
Anh cười dịu dàng: “Muốn ăn cháo hay uống sữa.”
Diệp Tuyền lười biếng không thèm để ý đến anh, cứ để anh ta độc diễn một mình ở đó.
Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Bồi Diên hâm nóng cả cháo và sữa.
Anh dùng khăn lau tay, nhìn Diệp Tuyền, cười không chút cảm xúc, không hề báo trước khẽ nói: “Tuyền Tuyền, em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu.”
Tình yêu của Thẩm Bồi Diên dành cho cô là điều không cần nghi ngờ.
Nếu có thể, Thẩm Bồi Diên tình nguyện moi cả trái tim mình ra, chỉ cần Diệp Tuyền muốn xem.
“Anh đưa em đến công ty nhé?”
Diệp Tuyền lấy giày cao gót từ tủ giày ra: “Không cần, em tự lái xe.”
Thẩm Bồi Diên thành thạo nhận lấy đôi giày đó, bảo cô ngồi xuống rồi nửa ngồi xổm đi giày cho cô. Anh làm gì cũng rất cẩn thận, dịu dàng và chu đáo, cũng ngay lập tức nhận ra đôi giày này là cô mới mua.
“Mới mua à? Quả thật đẹp hơn đôi anh tặng.” Anh khẽ nói: “Là lỗi của anh, gần đây công việc bận quá, không để ý đến Tuyền Tuyền. Đợi em có thời gian anh đưa em đi mua được không?”
“Những thứ như giày dép, nếu đã có cái vừa ý rồi thì em sẽ không xem đôi khác nữa.”
Diệp Tuyền bình thản đứng dậy, rời đi.
Sau khi cô đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744484/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.