Vẻ mặt Thẩm Bồi Diên, khoảnh khắc đó nhạt dần từng chút một.
Nụ cười của anh ta gần như không giữ được nữa, ôn tồn hỏi: “Em đang nói gì vậy, Tuyền Tuyền.”
Diệp Tuyền không cho anh cơ hội hỏi lại, xách túi bỏ đi.
“Lên xe nói chuyện.”
Cô thật sự rất không thích cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm như thế này.
Rất phản cảm, rất khó chịu.
Trước đây Diệp Tuyền đã nói với Thẩm Bồi Diên rất nhiều lần nhưng anh lại luôn quên.
Anh thật sự yêu cô sao?
Hay là, đang yêu một người bạn đời trong tưởng tượng, để từ đó tô vẽ sự sâu sắc của anh, hoàn thiện tâm hồn khiếm khuyết của anh.
Lên xe, Thẩm Bồi Diên vẫn mang cho cô một cốc cà phê nóng.
“Uống chút đi.” Giọng anh đã khàn đi: “Lúc nãy em còn chưa kịp ăn gì, lót dạ một chút, không sẽ đau dạ dày đấy”
“Không cần.” Diệp Tuyền từ chối khéo: “Trước khi đến em đã uống rồi.”
Thẩm Bồi Diên im lặng, đặt cốc cà phê xuống vị trí cũ.
“Em không muốn giấu anh.”
Im lặng một lúc lâu, Diệp Tuyền lên tiếng: “Em đã nhận dự án siêu âm.”
Nghe vậy, mí mắt Thẩm Bồi Diên khẽ giật, nghe thấy Diệp Tuyền tiếp tục nói: “Em cũng biết, điều anh muốn làm là dự án siêu âm chứ không phải robot y tế.”
Lần này, trong xe lại là một sự im lặng kéo dài.
“Ừm.” Giọng Thẩm Bồi Diên khàn khàn: “Vậy, những điều này và việc em đề nghị chia tay với anh có liên quan gì không?”
Diệp Tuyền bật đèn trần phía trước xe, ánh sáng chiếu lên mặt Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744498/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.