Thẩm Bồi Diên mặt không cảm xúc liếc nhìn cô ta một cái.
Tôn Bội Bội vội vàng lắc đầu: “Em không cố ý mách mẹ đâu… Em chỉ hơi sợ, sợ mẹ tức giận, nên mới—”
“Tránh ra.”
Thẩm Bồi Diên không nghe cô ta giải thích xong, đưa tay gạt cô ta ra rồi cầm áo vest lại ra ngoài.
“Bồi Diên, anh đi đâu vậy?”
“Tăng ca.”
“Sắp sáng rồi anh còn tăng ca cái gì…” Tôn Bội Bội sợ anh lại đi tìm Diệp Tuyền, cầm áo khoác định đi cùng anh: “Em cũng đi cùng anh.”
Thẩm Bồi Diên lạnh mặt, đối diện với cô ta, Tôn Bội Bội bị dọa sợ lùi lại một bước.
Anh lúc này mới mặt không cảm xúc đóng cửa, quay người bỏ đi.
Loại kịch đáng thương này, có lúc đàn ông nhìn thấy sẽ mềm lòng.
Nhưng khi đã chán ghét thì chỉ thấy phiền phức.
“Bội Bội.”
Phía sau, mẹ Thẩm gọi tên cô ta, Tôn Bội Bội dằn xuống sự không cam lòng trong mắt, quay mặt lại, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Mẹ.”
“Bụng mang dạ chửa, muộn thế này rồi cô còn muốn đi theo ra ngoài? Có chút ý tứ nào không.”
Tôn Bội Bội không dám tức giận, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn.
“Còn nữa, không phải tôi nói cô, đàn ông ra ngoài là chuyện của đàn ông, cô theo làm gì. Việc của cô là ở nhà dưỡng thai cho tốt.”
“Con dâu nhà họ Thẩm không dễ làm như vậy đâu, tam tòng tứ đức cô làm được điểm nào? Bây giờ còn dám cùng Bồi Diên lừa dối người lớn, đúng là phản rồi.”
Giọng mẹ Thẩm cũng không tốt, càng nói càng tức giận: “Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744499/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.