“Chú, Tuyền——”
Lúc hai người bước vào, Bồi Bồi lon ton chạy ra, nhiệt tình chào đón.
Diệp Tuyền đi hai bước, cúi người bế cậu nhóc lên.
Giúp việc “ôi chao” một tiếng: “Bồi Bồi gần đây dạ dày không đau, ăn nhiều hơn, người cũng tròn trịa hơn không ít, nếu cô cảm thấy mệt thì mau đặt xuống.”
“Không sao.” Diệp Tuyền cười: “Không mệt đâu, lốp xe trên xe đều là cháu tự thay.”
Tần Trí Thành gật đầu: “So với lốp xe mà nói, Tần Bồi có lẽ còn nặng hơn một chút.”
“Thưa anh!” Giúp việc khẽ nhíu mày: “Trẻ con không được nói nặng đâu, phủi phủi phủi.”
Bồi Bồi ôm cổ Diệp Tuyền, giọng bụ bẫm nói: “Đúng vậy, Bồi Bồi đâu có nặng.”
Bàn tay của Tần Trí Thành đặt sau lưng Diệp Tuyền, đỡ giúp cô một phần sức lực.
Vào trong sân, lại là một đám người.
Cuộc sống thường ngày của những bà lớn nhà giàu này chính là rảnh rỗi không có việc gì làm thì tụ tập, một là để giải khuây, hai cũng là để giúp chồng mình tạo thêm chút mối quan hệ, bây giờ tuy vợ chồng nhà họ Tần sống ly thân, nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là vợ chồng, huống chi bà Chu còn có con trai là Tần Trí Thành.
Dựa dẫm thêm chút cũng không thiệt.
Vừa nghe thấy Diệp Tuyền đến, bà Chu đang đánh bài đột nhiên căng thẳng, đứng dậy: “Tôi không đánh nữa… các vị cứ, các vị cứ chơi trước.”
Bà Vương ngồi dưới bà cười tủm tỉm: “Ôi chao, phu nhân, khi nào lại thấy bà kích động như vậy.”
Bà Triệu ngồi trên cũng cười: “Đúng vậy, còn chưa thành con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744546/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.