Edit by Mặc Hàm
Chu Lạp cuối cùng không còn ý thức, chỉ cảm giác được ** phía sau thẳng thành một đường, không biết Liên Tranh ôm anh làm bao lâu, lúc tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.
Nhìn Liên Tranh còn đang ngủ bên cạnh anh, Chu Lạp có chút mờ mịt, đẩy ngực hắn, Liên Tranh ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không đi làm à?” Kêu cả đêm, giọng nói khàn khàn kì lạ.
“Tết dương lịch được nghỉ rồi.
” Liên Tranh giật giật, cọ từ ngực đến trên mặt Chu Lạp.
Mình là tiểu thương, không có cảm giác nhiều với ngày nghỉ lễ, Chu Lạp gật đầu.
Không xấu hổ như mong đợi, Liên Tranh cọ cọ Chu Lạp làm nũng, Chu Lạp không hiểu sao cảm thấy mềm lòng.
“Có thoải mái không? Anh.
” Chó con rất quan tâm đến cảm xúc của Chu Lạp.
Khó chịu nhưng vẫn thoải mái, Chu Lạp nói không nên lời, làm thì cũng không có gánh nặng tâm lý gì, không cảm thấy bị Liên Tranh đè dưới thân liền xấu hổ, nhưng nếu không muốn nói, anh cũng không mở miệng được.
Nhỏ hơn mình vài tuổi đúng là không biết xấu hổ gì, Liên Tranh nhìn thành thật thận trọng, nhưng bản chất vẫn là ấu trĩ cố chấp, đuổi theo hỏi Chu Lạp không dứt.
“Không thoải mái sao? Anh … Anh nói với em thì em sẽ thay đổi.
” Chỉ nói còn chưa đủ, còn sờ loạn với Chu Lạp một hồi.
Bị sờ đến quanh người nóng lên, Chu Lạp vội vàng đè tay hắn lại, trấn an, “Không nói không thoải mái…”
“Vậy thì thoải mái, anh thích không?”
Vừa nghe câu hỏi rõ ràng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-toi/493518/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.