Thời điểm Thẩm Niệm Thâm về đến nhà đã gần ba giờ sáng.
Anh trở lại phòng, lấy chiếc nhẫn từ túi quần ra.
Chiếc nhẫn rất nhỏ, không có điểm xuyết cái gì, mộc mạc đến có chút ảm đạm.
Trong đầu Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại hiện ra bộ dáng Tôn Điềm Điềm ngồi đánh dương cầm lúc tối, lộng lẫy giống như ngôi sao trêи bầu trời.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lát, anh cúi người, kéo ngăn bàn ra, thả nhẫn vào trong.
Sinh nhật hai mươi tuổi, Tôn Điềm Điềm không nhận được quà từ Thẩm Niệm Thâm, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày, đi học đều có chút thất thần.
Hôm nay ở phòng vẽ tranh, Trình Đóa phát hiện Tôn Điềm Điềm có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi cô, “Gần đây cậu làm sao vậy? Mấy ngày nay luôn hồn vía lên mây.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Trình Đóa, “Tớ có sao?”
Trình Đóa: “…”
“Được rồi, là có một chút.”
Do dự một lát, Tôn Điềm Điềm vẫn là nhịn không được mà tâm sự với Trình Đóa.
Trình Đóa ngẩn ra, “Không thể nào? Thẩm Niệm Thâm coi cậu như bảo bối ấy, sao có thể quên quà sinh nhật của cậu được?”
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, có nhiều chuyện phải làm lắm, có khả năng là thật sự bận nên quên mất rồi.”
…
Thẩm Niệm Thâm bắt được một cơ hội không tồi, nhưng anh lại chậm chạp không dám nói với Tôn Điềm Điềm.
Giữa trưa, quạt thổi phần phật trong phòng ngủ, Hứa Lệ cởi trần nằm trêи giường phe phẩy cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tot-nhat/110361/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.