Thẩm Niệm Thâm đột nhiên tới gần như vậy làm Tôn Điềm Điềm sợ muốn rớt tim. Bị anh cắn lỗ tai, cô nháy mắt đỏ mặt.
Tôn Điềm Điềm thường ngày lá gan rất lớn, nhưng loại chuyện này vẫn là có chút thẹn thùng. Mặt cô đỏ hồng, ngước mắt, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Đang là… ban ngày đó.”
Thanh âm của cô rất nhỏ, lúc nói lời này, cả khuôn mặt đều nóng bừng.
Thẩm Niệm Thâm vốn chỉ muốn chọc Tôn Điềm Điềm, kết quả cô nói những lời này khiến anh ngẩn người, không khỏi bật cười, giơ tay xoa đầu Tôn Điềm Điềm, “Đồ ngốc.”
Anh cúi đầu, lúc này mới giơ tay lấy chiếc túi trong tay Tôn Điềm Điềm, “Quần áo sao?”
Tôn Điềm Điềm vội ôm chặt túi, cong khóe mắt lại cười rộ lên, “Không phải, anh đoán lại đi.”
Đôi mắt cô sáng rực, cười khanh khách nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm chiếc túi cân nhắc một lát, lại hỏi: “Giày?”
Tôn Điềm Điềm vẫn lắc đầu, “Không đúng.” Cười nói: “Tiết lộ cho anh một chút, là em tự tay làm đó.”
“Không phải lại là bánh kem chứ?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không phải.”
Thẩm Niệm Thâm đoán nửa ngày vẫn không đoán được.
Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, “Anh ngốc chết đi được.”
Cô vừa ghét bỏ Thẩm Niệm Thâm vừa mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp màu xanh biển tinh xảo, trêи mặt hộp còn thắt một dải lụa trắng. Tôn Điềm Điềm đưa hộp quà cho Thẩm Niệm Thâm, “Anh mở ra xem đi.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm một cái, con ngươi đen nhánh chứa đầy ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tot-nhat/110363/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.