Ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đến trung tâm thành phố.
Vừa xuống trạm, Thẩm Niệm Thâm liền rất khẩn trương hỏi: “Có bị đụng trúng không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Anh che chở cho em tốt như vậy, sao có thể bị đụng được.”
Suốt một tiếng rưỡi, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn duy trì một tư thế che chở cô ở trước ngực, sợ người khác đụng tới cô, đẩy phải cô.
Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm, hai người cùng nhau đi về hướng đường lớn phía trước.
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: “Thẩm Niệm Thâm, kỳ thật anh quá khẩn trương rồi, em không có mảnh mai như vậy, em thực sự có thể chịu khổ được.”
Tuy rằng Tôn Điềm Điềm luôn là áo cơm vô ưu, thậm chí có thể nói là lớn lên ở gia đình giàu có, nhưng cha mẹ từ nhỏ đã giáo dục cô, cô thật sự cảm thấy mình không có nhiều tật xấu được nuông chiều từ bé như vậy, người khác có thể quen với chuyện này cô cũng có thể quen, người khác có thể chịu khổ cô cũng có thể chịu được.
“Anh biết.” Thẩm Niệm Thâm không khỏi nắm tay Tôn Điềm Điềm chặt thêm một chút.
Anh biết Tôn Điềm Điềm không phải là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, anh biết dù cho anh không che chở cô, cô cũng có thể chịu đựng được cảnh chen chúc bên trong tàu điện ngầm.
Nhưng một cô gái tốt như vậy, lại phải chịu ủy khuất mà theo anh, anh không muốn để cho cô phải chịu khổ như vậy. Cái gì anh cũng không có, chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tot-nhat/110403/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.