Tôn Điềm Điềm đột nhiên bị Thẩm Niệm Thâm giữ chặt liền bị dọa nhảy dựng lên.
Cô nhìn chằm chằm anh trong chốc lát rồi hỏi: "Nói chuyện gì?"
Anh nói: "Đổi chỗ đi, chỗ này không tiện để nói chuyện."
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, mím môi nghĩ thầm người này cũng thật kỳ quái, lần trước nói cô đừng quấy rầy anh bây giờ lại chủ động tới tìm cô.
Tôn Điềm Điềm do dự một lát, sau đó đem lời nói lúc trước anh nói với cô mà trả lại cho anh, "Vậy anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, em rất bận, không có thời gian chơi cùng anh."1
Thẩm Niệm Thâm tức khắc nghẹn lại, gật đầu nói, "Được."
Tôn Điềm Điềm đi theo Thẩm Niệm Thâm ra khỏi sân bóng rổ, anh hỏi: "Muốn đến quán cà phê hay không?"
"Không cần, đến bãi đất trống ở Bảy Giáo Lâu đi, chỗ chúng ta hay chơi trượt ván đó."
Bảy Giáo Lâu cách sân bóng rổ không xa, vài phút đã tới.
Thẩm Niệm Thâm đáp ứng, anh cùng Tôn Điềm Điềm qua đó.
Tôn Điềm Điềm ngồi dưới gốc cây hoa hòe già, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.
"Có gì nói đi."
Tôn Điềm Điềm thái độ nhàn nhạt, hoàn toàn không giống với cô gái cả ngày cười tủm tỉm lúc trước.
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa ấn đường, không biết như thế nào, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu: Tự làm bậy không thể sống.
Anh âm thầm hô khẩu khí, ngồi bên cạnh Tôn Điềm Điềm.
Cô nhích sang bên cạnh.
Thẩm Niệm Thâm: "... Cô làm gì vậy?"
Tôn Điềm Điềm nâng cằm, nhìn bãi đất trống phía trước, nói, "Bảo trì khoảng cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tot-nhat/110414/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.