Ngày xưa cứ đến giờ sinh học thì tôi lại ngáp ngủ, có hôm còn lôi cờ caro chơi với đứa bên cạnh, có hôm thì mạn phép xin giáo viên lên phòng y tế...để nằm chơi.
Kết quả, sau bao tháng ngày "dùi mài kinh sử", thì đến nay, một tý kiến thức sơ cứu người cơ bản nhất tôi cũng...hoàn toàn không biết.
Khuyên thật các bạn, mấy cái sơ cứu cần thiết thì nên học đi, sau này lúc cần thì còn biết mà dùng, cứ ngơ ngơ ra rồi dương mắt ếch đứng nhìn người ta chật vật với cơn đau cho tới chết như Mai Hương tôi thì không ổn chút nào đâu.
Và tất nhiên, ngay lúc này, khi thấy Lâm Vũ Minh run lẩy bẩy ở kia thì tôi chẳng biết làm gì khác, ngoài việc, lôi tất cả những thứ gì trong nhà có thể sưởi ấm ra để đắp lên người lão.
Đắp lên người lão cái chăn mỏng.
Có vẻ không ăn thua.
Mở tủ của lão lấy hẳn cái chăn bông dùng riêng cho mấy ngày đông lạnh nhất trùm kìn cả người lão vậy mà lão vẫn bất giác...run lên, cả người như thể là chết rét đến nơi.
-"Lâm Vũ Minh, vẫn lạnh lắm à?"
Lão cứ như lịm đi, chẳng trả lời nổi tôi.
Tay chân lão lạnh ngắt, trán lấm thấm mồ hôi, mặt thì nhợt nhạt đến cái độ, tôi nghĩ là lão sắp tẻo đến nơi rồi.
Vừa lo, vừa thương, cuối cùng nhanh chóng đưa ra một quyết định vô cùng anh dũng.
Tôi chạy một mạch về phòng, hùng hổ vác cả mấy cái chăn bông ở phòng tôi sang chất đống lên người Lâm Vũ Minh.
Kết quả, đúng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trai-cua-nam/1994492/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.