Đợi đến khi bọn họ về hết Triệu Thạc mới từ trên lầu đi xuống chào tạm biệt mọi người rồi cũng về.
Hai ba con Lệ cũng về ngay sau đó.
Cố Bắc Thượng và Khương Bất Dạ ngủ thẳng đến giờ cơm trưa mới dậy.
Hắn nhẹ nhàng gọi Khương Bất Dạ đang say giấc bên cạnh, thấy cậu vùi mặt vào chăn không chịu dậy cũng chỉ cười trừ.
" Dạ Dạ dậy ăn cơm nào.
"
" Um...!Em không muốn ăn.
"
" Không được bỏ bữa, nhanh nào.
Ba mẹ đều đang đợi chúng ta thôi đấy.
"
Nghe thấy thế Khương Bất Dạ mới lồm cồm bò dậy, cậu ngồi ngốc ở trên giường hồi lâu mới chạy đi rửa mặt.
" Tỉnh chưa ? " Cố Bắc Thượng thò đầu vào phòng tắm hỏi cậu.
Khương Bất Dạ gật gật sau đó che miệng lại ngáp một cái khiến mắt xuất hiện hơi nước.
Lúc hai người xuống đến phòng bếp Lý Duệ cũng vừa mới đặt xuống đĩa cuối cùng bê từ trong bếp ra.
Vốn đang tươi cười định hỏi bọn họ có đói không lại thấy Cố Bắc Thượng cười tươi như hoa, Khương Bất Dạ khóe mắt phiếm hồng.
Nụ cười bà chợt vụt tắt, bàn tay vươn ra định nắm lấy tay hắn kéo vào lại rụt lại.
Bà liếc Cố Bắc Thượng một cái sắc lẹm, rồi liếc sang Cố Nhất đang yên vị trên ghế miệng còn hơi nhếch lên lầm bầm như đang nói gì đó rồi mới quay đi kéo Khương Bất Dạ lại chỗ mình ngồi.
Hắn một mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn sang ba mình, ông cũng đồng thời nhìn sang hắn.
Hai người nhìn nhau đầy mặt đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trai-yeu-em-khong/920409/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.