Trần Cẩn Duyệt tỉnh dậy trong ánh nắng chói chang của Nam Thành, khi đó trong phòng không còn bóng dáng ai. Cô nằm một mình trên giường, tay chân dang hình chữ đại, hiếm có khi không bị giục dậy sớm.
Đánh răng xong, xỏ dép đi ra ngoài, Trần Cẩn Duyệt thấy Lâm Vận Thanh và mẹ đang ngồi uống trà trên ghế bành ở ban công, nhàn nhã và thoải mái.
Lâm Vận Thanh chú ý thấy em trước, cầm chiếc cốc sứ nhỏ xinh quay lại nhìn em: "Dậy rồi à?"
Trần Phương cũng quay đầu lại: "Ố, nay dậy sớm thế." Trần Cẩn Duyệt nghe không biết mẹ đang khen hay khịa mình, chỉ thấy Lâm Vận Thanh lại cười.
"Mấy giờ rồi?" cô hỏi.
"Gần 11 rưỡi!" Trần Phương đứng lên, cầm hộp thức ăn vuông trên bàn nhỏ lên đưa cho con gái.
"Bữa sáng chị con mang về đấy."
"Vâng."
Cô cầm lấy, bóc ra xem, là hai chiếc bánh hạt mè và một quả trứng luộc.
Lâm Vận Thanh đứng dậy, cầm tách trà nhỏ tựa vào lan can ban công, ra hiệu cho em ngồi vào chỗ của mình.
Chị vẫn như vậy, dồn trọng lượng cơ thể lên chân trái, chân phải hơi nhích sang trái, quay lưng về phía ánh mặt trời, nhìn Trần Cẩn Duyệt ngồi xuống, gõ quả trứng xuống bàn rồi chầm chậm bóc ra.
Trần Cẩn Duyệt cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn: "Chị cứ đứng như thế, dễ bị vẹo cột sống lắm."
"..."
Nghe vậy, chân phải Lâm Vận Thanh gõ vào bên chân đang bắt chéo của Trần Cẩn Duyệt, tỏ ý "em cũng thế mà còn nói chị".
Trần Cẩn Duyệt thầm đảo mắt, bỏ chân xuống, ngoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475745/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.