Với tâm trạng khó diễn tả thành lời, Trần Cẩn Duyệt nói lời tạm biệt cuối cùng với Nhậm Tiểu Tiểu rồi lên tàu cao tốc đến Giang Trấn.
Hoặc có thể nói là lên chuyến tàu biệt giã Hải Thành, không khó như cô tưởng, ít ra lúc này cô không rơi nước mắt.
Đi chuyến đêm nên có ngồi cạnh cửa sổ cũng bằng không: Vừa không có cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, vừa chẳng thấy những ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng thành phố và cả lòng người sáng bừng. Cửa sổ giảm tốc đắt tiền đã mất chức năng triệt tiêu biến dạng ánh sáng, giờ đây trông chỉ như một tấm gương bình thường, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt trong xe và khuôn mặt cô với quầng thâm trĩu nặng dưới mắt.
Lại một lần nữa cô ấn điện thoại, mở khóa, vuốt hai lần rồi khóa màn hình, lặp đi lặp lại nhiều lần trong vô thức.
Trước đây cô cũng từng lặp lại như vậy, là khi Trần Phương đến bệnh viện và lần đầu tiên cô biết Giang Hải Đào là một người khá giả đến thế.
Cuối cùng Trần Cẩn Duyệt vẫn ấn vào hộp thoại với Lâm Vận Thanh, tin nhắn cuối cùng mà cô không trả lời lúc đó là "Em có về không?"
Cảm giác như thời gian và không gian chồng chéo lên nhau. Bây giờ vẫn chưa quá muộn để cô trả lời: "Không".
Nhưng tất nhiên cô không thần kinh đến mức trả lời bất cứ điều gì. Cô thoát ra ấn vào ảnh đại diện, thật cẩn thận kẻo bấm nhầm chức năng "chọc nghẹo", nếu làm vậy sẽ rất khó xử. Hiện lên trước mắt cô vẫn là giao diện trống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475781/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.