Tôi nhìn cô con gái đang ngồi đối diện tôi, cuốn sổ đó đặt giữa tôi và con bé. Tôi rót cho con bé một cốc nước ấm, hai tay con bé chạm quanh thân cốc, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Duyệt Duyệt không trưởng thành như Thanh Thanh mà đơn giản và cục cằn hơn nhiều. Tôi đã cố gắng chấm dứt nhiều tổn thương trong tôi để không ảnh hưởng đến con bé, cho nên có nhiều chuyện Duyệt Duyệt không biết, nhưng tôi nghĩ mình cần phải nói.
Từ khi còn rất nhỏ Duyệt Duyệt cũng tò mò về cha ruột, tôi chỉ nói rằng bố mẹ đã ly hôn và sẽ không liên lạc lại. Duyệt Duyệt không khám phá sâu thêm vì dường như con bé chưa bao giờ cảm thấy gia đình này không trọn vẹn, và đó là nhờ... Lâm Vận Thanh.
Thực ra là, tôi từng chạy trốn.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nông thôn rất nghèo, đương nhiên cái nghèo đó là chuyện hết sức bình thường đối với một vùng nông thôn. Tôi là con gái lớn, sau có thêm hai em trai và một em gái. Thân là "chị cả", trời sinh tôi đã được giao phó cho trách nhiệm chăm sóc người khác, chăm sóc các em, chăm sóc cha mẹ, đó là lẽ đương nhiên bất di bất dịch, tôi không mảy may nghi ngờ.
Hồi còn ngồi trên ghế nhà trường tôi học hành rất giỏi, tuy chất lượng dạy học ở nông thôn không tốt lắm, nhưng tôi vẫn là người được thầy cô quý mến nhất trong số những học trò thời đó. Tôi thi cấp 3 được xếp hạng thứ nhất toàn thị trấn, sau đó...
Sau đó không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475783/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.