Nước đã nguội, cuốn sổ đặt giữa hai người vẫn tĩnh tại, lặng im. Tiếng mưa ầm ĩ xen lẫn tiếng nức nở của Trần Cẩn Duyệt, không hề có ý định dừng lại.
Điện thoại di động của Trần Phương được đặt ở góc bàn, sau một tiếng trôi qua vẫn không một thông báo, tin nhắn WeChat vẫn ở trạng thái đã gửi. Trần Phương lại một lần nữa kiểm tra tín hiệu, đầy vạch, nhưng không có cuộc gọi mới nào đến.
Ngồi đối diện với con gái, Trần Phương nghĩ ban nãy mình đã nói quá nhiều. Trần Cẩn Duyệt chưa bao giờ biết về quá khứ trước đây nên cần thời gian tiêu hóa bằng nước mắt. Trần Phương đứng dậy, đổ một chai nước khoáng mới vào ấm đun, ấn nút, đợi sôi.
Sau đó hỏi con gái: "Có muốn uống nước ấm không?"
Trần Cẩn Duyệt lắc đầu, không trả lời. Vì vậy Trần Phương tự pha cho mình một tách trà, ngồi lại vào chỗ.
Đôi mắt của Trần Phương cũng đỏ hoe, nhưng không rơi lệ. Nghe tiếng khóc của Trần Cẩn Duyệt đã dịu đi một chút, bà do dự không biết có nên bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo hay không.
"Con xin lỗi..." Trần Cẩn Duyệt nghẹn ngào thốt ra ba chữ.
"Duyệt Duyệt, mẹ nói những điều này không phải để khiến con cảm thấy áy náy, con không cần xin lỗi, những chuyện này con không làm gì sai cả."
Nhưng ngoài xin lỗi ra cô còn có thể nói gì khác? Trước đây cô nghĩ hạnh phúc rất đơn giản, chưa bao giờ nghĩ sự thực lại thành ra thế này. Hạnh phúc của cô kéo dài qua hai thế hệ là Trần Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475785/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.