Khi Lâm Vận Thanh đứng trước cửa phòng 902, thời gian mới điểm 9:30 sáng. Tay trái cô cầm cốc cà phê, ngón nhẫn móc túi nilong đựng thức ăn, bên trong là hai chiếc bánh bao hấp nóng hổi.
Sau bữa tối lần trước cô và em đi dạo cùng nhau ngang qua quán bánh bao này, em khen bánh thơm quá, chắc là sẽ ngon lắm, lần sau chúng ta mua ăn sáng nhé.
Thế là hơn hai tháng sau, chưa ngày nghỉ nào là Trần Cẩn Duyệt dậy trước 10 giờ - em đã bận hơn rất nhiều kể từ khi đi làm, thường cần ngủ ngon vào cuối tuần.
Lâm Vận Thanh quyết định hôm nay sẽ lái xe tới mua bánh bao mang về cho em, bằng không, nếu vẫn tiếp tục tình hình này mãi sẽ đến mùa đông mất, mà những buổi sáng cuối tuần mùa đông sẽ luôn chỉ ở yên trên chiếc giường ấm áp của cô và Trần Cẩn Duyệt.
Những người chìm đắm trong tình yêu đều có kỳ ngủ đông của họ.
Lâm Vận Thanh định mở khóa vân tay, bỗng cô do dự, chuyển sang bật bàn phím, rườm rà nhập mật khẩu. Hiệu quả thế nào cũng được, chỉ cần nhìn thấy điều mình thích là được.
Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, em vẫn đang ngủ. Cô bước vào gian phòng khách nhỏ, nhìn xuống thấy trước ghế sofa trải tấm thảm sàn mới, bên cạnh là một cây đèn sàn.
Cô đặt bữa sáng lên bàn trà rồi đưa tay kiểm tra nhiệt độ của túi bánh bao - vẫn hơi nóng - cho em sẽ ngủ thêm nửa tiếng nữa vậy. Sau đó lấy ra một cuốn sách đọc đứt quãng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/450894/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.