Tịnh Sơn là một ngôi chùa nổi tiếng ở miền Đông Trung Quốc, toạ lạc tại lưng chừng núi. Trần Cẩn Duyệt vất vả đi bộ đến nơi cùng chị, không biết hôm nay có sự kiện thỉnh nguyện quy mô lớn nào không, hay chỉ là một thứ Bảy bình thường, với dòng người đến và đi không ngớt.
Tứ phía là những cây cổ thụ cao chót vót, cùng mùi khói nhẹ bay trong không khí, khiến lòng Trần Cẩn Duyệt cũng trở nên trang nghiêm.
Thực ra cô không mê tín, cũng chưa bao giờ nghe Lâm Vận Thanh nhắc đến chuyện hương khói hay thờ Phật.
Cô luôn nghĩ sống ở đời thà phấn đấu còn hơn cầu nguyện. Nhưng hôm nay chị đã chọn một phương pháp hoàn toàn khác - từ bỏ phấn đấu, chọn lối cầu nguyện.
Bước lên những bậc đá bám rêu, theo Lâm Vận Thanh vượt qua cổng núi, thỉnh hương tại chỗ của một tăng lữ gần đó. Người nọ nói, ba nén hương là cầu phúc cho mình, sáu nén hương là cầu phúc cho hai đời người. Lâm Vận Thanh cúi xuống, đếm đủ sáu nén hương.
Rồi quay lại hỏi em: "Em có muốn không?"
Trần Cẩn Duyệt lắc đầu: "Không cần, em đi theo chị thôi."
Lâm Vận Thanh thắp nén nhang, bước chậm về phía lư hương, xung quanh là những người cũng đến cầu nguyện, vài người tự mang theo hương, thân hương vừa dày vừa dài và nghi ngút khói, chắc chắn phải có tâm nguyện vô cùng quan trọng nào đó mới chơi lớn đến vậy. Lâm Vận Thanh đơn giản hơn họ nhiều, chắp tay lạy xong, chị cắm hương vào lư.
Trần Cẩn Duyệt nhìn biển người đông đúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/450900/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.