Cũng may, sau khi Thời Nghiễn Lễ đi gần hai năm điện thoại của anh vẫn còn sử dụng được, nó còn kiên cường hơn cả chủ nhân của nó.
May mắn hơn là số điện thoại của anh vẫn còn, trong thẻ cũng còn một số tiền lớn.
Trong lúc đợi we.chat cập nhật, tôi cầm chiếc hộp nhỏ ở góc bàn lên lau chùi.
11
Tôi nhớ mình đã mua nó ở chợ đồ cũ, tuy không đáng t//iền nhưng với một đứa nghèo rớt mồng tơi như tôi thuở ấy mà nói cũng coi như là một số t//iền kha khá rồi.
Đành thôi, tôi không nhìn nổi căn nhà trống huơ trống hoác của anh nên thường hay nổi hứng âm thầm mua mấy đồ nho nhỏ về trang trí.
Thời Nghiễn Lễ thích đồ cũ, nên cái hộp gỗ này đã được anh đặt lên trên bàn làm việc.
Khi ấy anh còn rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn em Phương Di, tôi sẽ trân trọng nó.”
Thái độ nghiêm túc của anh có thêm vài phần ngây thơ, anh lẩm bẩm: “Dùng nó đựng mấy đồ quan trọng là được.”
Rõ ràng, cuộc sống của anh đơn giản đến mức buồn tẻ, với anh mà nói thứ gì mới quan trọng đây.
Vì vậy trong suốt một khoảng thời gian dài, chiếc hộp đó vẫn trống không.
Lần này khi mở ra, tôi bàng hoàng phát hiện ra trong chiếc hộp có hai bức thư.
Một trong số đó là bức thư tình tôi viết cho anh ngày tốt nghiệp năm ấy.
Trong thời đại công nghệ số, do chịu ảnh hưởng từ Thời Nghiễn Lễ nên tôi cũng thích mấy thứ xưa cũ, thích một cuộc sống chậm rãi, giữ lại chút lãng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-mang-thu-den/2615927/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.