“Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?”
“Huống chi, chỉ nói việc các bộ phận này ra quân kiểm tra thôi.”
“Anh nghĩ xem, trước đây cậu chủ Hoắc anh lui tới những nơi đó, đã bao giờ gặp phải tình huống này chưa?”
“Dù không nể mặt anh, cũng phải nể mặt bố anh chứ?”
“Họ đã bao giờ để anh phải phối hợp chưa?”
“Lúc nào chẳng là họ phối hợp với anh!”
Nghe đến đây, Hoắc Yến Thâm cũng thu lại vẻ mặt tùy tiện, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
“Còn chuyện du thuyền nữa! Anh thử nghĩ mà xem, đó là con cưng của anh đấy!”
“Theo lý mà nói, ngày nào cũng có người bảo dưỡng cẩn thận.”
“Vậy mà lại có chuyện mất điện lố bịch như thế xảy ra được sao?”
Tôi vừa dứt lời, Hoắc Yến Thâm lập tức cảnh giác.
“Chẳng lẽ có kẻ muốn ám sát tôi?”
Tôi: “...”
Thôi vậy, ngốc nghếch cũng có cái tốt của ngốc nghếch.
Ít nhất thì dễ lừa.
Tôi nói với Hoắc Yến Thâm rằng hắn không quan tâm đến sự phát triển của Hoắc thị, nên không biết đó thôi.
Thực ra Hoắc thị bây giờ đang trên đà xuống dốc.
Hai công ty mà chúng tôi đang điều hành, dù sao cũng là công ty con liên kết với Hoắc thị, không tránh khỏi việc giao dịch qua lại.
Cho nên, tôi biết rất rõ.
Chính vì Hoắc thị đi xuống, nên đám người kia mới không coi cậu chủ Hoắc như hắn ra gì.
Bắt đầu lơ là du thuyền của hắn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-sang-cua-co-tong-da-ve-nuoc/2697864/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.