5
Trong bữa tiệc khai máy, ai cũng có thể thấy Lục Diệp có tâm trạng không tốt.
Tống Lệ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tinh tế và quyến rũ như một bông hồng.
Cô ấy cười thuần khiết, khác một trời một vực với ngày hôm đó.
"Chị Tô, sau này xin được chiếu cố ạ."
Lục Diệp, người ở cách đó không xa, dường như cuối cùng đã tìm thấy Tống Lệ, bước từng bước tới.
Tống Lệ đau khổ thở dài, "Anh Diệp không chịu xa em nửa bước, anh ấy lo rằng em sẽ bị bắt nạt."
"Nhưng em phải cảm ơn chị Tô, nếu không nhờ chị em sẽ không thể đến gần anh Diệp như vậy."
Lục Diệp thờ ơ liếc nhìn tôi, vươn tay ôm lấy eo của Tống Lệ.
"Đi thôi, đừng để người khác chờ."
Giọng điệu dịu dàng như người yêu.
Tống Lệ đỏ mặt gật đầu.
Khi Chu Diên đi tới, anh ấy thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, liền hỏi: "Em có hối hận không?"
Tôi lắc đầu, "Không hối hận."
Khi tôi rời đi một cách dứt khoát nhất, tôi đã sẵn sàng để Lục Diệp ghét tôi.
Nhìn vào tình hình hiện tại, nó tốt hơn tôi tưởng.
Tôi được xếp cùng bàn với Lục Diệp và Tống Lệ.
Giọng nói nũng nịu của Tống Lệ truyền đến, "Anh Diệp, em không uống được nữa, anh uống giúp em một chút được không?"
Tôi nhìn qua.
Trợ lý đạo diễn mới nâng ly chúc mừng nửa chừng, dừng lại trước mặt Tống Lệ với vẻ mặt xấu hổ.
Lục Diệp nhíu mày, tránh đi tay của Tống Lệ, "Không uống được thì đừng uống."
Em ấy lại cụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-sang/466200/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.