Ta không nói gì.
Chỉ yên lặng đứng bên, chờ nàng bình tâm lại.
Một lúc sau, nàng bảo cung nữ lui xuống, rồi quay sang ta:
“Ngươi có biết, người cứu mạng ta ba năm trước… là ngươi.”
“Nhưng cũng là ngươi, khiến ta tin rằng mình yếu, mình cần thuốc, cần sự phụ thuộc.”
“Ta không trách.” Nàng nhìn ta rất sâu.
“Vì ta biết, ngươi… cũng là người bị dùng mà không hay.”
Ta cắn chặt môi dưới.
Bỗng thấy tất cả những gì ta từng làm — kiên định, dứt khoát, lý trí — trong khoảnh khắc ấy… như tan chảy thành một cơn gió mùa cũ, thổi qua lòng mà lạnh đến tận xương.
Trước khi ta rời đi, nàng gọi ta lại:
“Lâm Thanh Dao.”
Ta dừng bước.
“Ngươi có muốn… trở thành nữ y đầu tiên được giữ lệnh bài Nội cung?”
liliii
Ta sững người. Lệnh bài Nội cung — là biểu tượng cho quyền ra vào cung bất kể ngày đêm, được tiếp xúc trực tiếp với hậu phi, đôi khi… cả hoàng thượng.
Ta chậm rãi quay lại, nhìn nàng.
“Ta không muốn lệnh bài.”
“Ta chỉ muốn, lần này nếu vào…
là để b ả o v ệ th ậ t s ự , không phải che mắt giúp ai nữa.” Nàng gật đầu, mỉm cười: “Vậy thì ngươi ở lại. Lần này, cùng ta… vén màn ánh sáng cu ố i cùng. ” Trở lại Tĩnh Phong viện, ta lập tức viết lại bản sao đơn thuốc năm xưa, đính kèm lời xác nhận của người giữ kho dược hoàng thất. Giấy không mộc đỏ, nhưng có chữ ký và dấu chỉ riêng của Nội thị phủ — đủ để đưa vào hồ sơ mật. Ta không mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-treo-ngoai-cua-so/2777284/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.