Chu Cận Lâu, nếu như em không yêu anh…
Em sẽ không thấy tự ti chỉ vì khoảng cách giữa anh và em.
Vì em thật sự hài lòng với bản thân.
Em đã từng rất kiêu hãnh.
Em cố gắng sống tốt từng chút một.
Em từng nói với chính mình: Phải nở hoa. Nhất định phải nở hoa.
Em từng rất yêu bản thân mình.
Thế nhưng khi em yêu anh rồi…
Và chúng ta lại bị ngăn cách bởi hiện thực và quá nhiều lời dối trá…
Em chỉ muốn chạy trốn.
Chu Cận Lâu.
Chuyện yêu, chuyện hận.
Chuyện trời cao biển rộng.
Chuyện thiên đường nhân gian.
Đều không dành cho một người như em.
Cuộc sống của em, chỉ riêng sống thôi… đã đủ mệt mỏi rồi.
Yêu hay hận… đều quá khó. Quá đau đớn.
Em mệt mỏi lắm rồi, Chu Cận Lâu.
Tôi đứng trước giường bệnh của bà nội.
Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt, rõ ràng đang cố soi sáng khắp nơi, nhưng lại chẳng thể sưởi ấm lòng người.
Bà cụ nhỏ bé ấy nhắm chặt đôi mắt.
Bà đã trở thành một người thực vật.
Tôi sẽ không còn được thấy ánh mắt nhăn nheo đầy yêu thương của bà mỗi khi bà mở mắt nhìn tôi nữa.
Cũng không còn ngửi thấy mùi đọt hương nhu quen thuộc từ bàn tay bà mỗi lần bà xoa đầu tôi.
Ba mẹ đứng bên giường bệnh, ánh mắt nhìn tôi chỉ sự có tính toán, không có chút tình thân.
Dường như cho dù tôi có cố gắng đến mấy, cũng không bằng một câu nũng nịu của Thẩm Lam Lam.
Nhưng khi biết tôi có bạn trai là "thiếu gia siêu cấp", họ lập tức thay đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-vi-em-ma-den/2767855/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.