Không đợi Chu Hoài Cẩn trả lời, Cố Tích Triều tiếp tục cười nói: “Huấn luyện viên Chu thật có phúc, làm nhiệm vụ bị thương còn có người dẫn chương trình ở bệnh viện bầu bạn.”
Chu Hoài Cẩn thu lại nụ cười, nghiêm túc giải thích: “Cô ấy tự đến, cũng không biết nghe tin từ đâu. Táo cô ấy gọt, rất khó ăn.”
Chu Hoài Cẩn đang giải thích với cô sao?
Cố Tích Triều nhìn Chu Hoài Cẩn trước mặt, người vẫn là người đó, nhưng rõ ràng cảm giác khác với lúc cô vừa về nước.
“Anh không cần giải thích với em.”
Chu Hoài Cẩn mỉm cười li3m môi: “Giải thích? Coi như là đang giải thích đi.”
Cố Tích Triều không muốn để ý đến Chu Hoài Cẩn, xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Tùy anh, em còn phải đi huấn luyện.”
Chu Hoài Cẩn biến ba bước thành hai bước đuổi theo, đi đến bên cạnh cô: “Bây giờ có sức huấn luyện rồi? Lúc nãy huấn luyện đang nghĩ gì mà có thể để mình bị gai đâm thành ra như vậy?”
Cố Tích Triều buồn bực, thầm nghĩ, không phải là đang nghĩ đến anh sao.
Chu Hoài Cẩn thấy sắc mặt cô không tốt, có vẻ không vui. Giọng anh trầm xuống, nói: “Đừng nghĩ gì cả, huấn luyện cho tốt.”
Cố Tích Triều dừng bước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Hoài Cẩn, câu hỏi đã nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng được hỏi ra: “Anh bị thương ở đâu?”
Trước đây khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vết thương lớn nhỏ gì cũng đã từng bị, vết thương mấy ngày trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-va-sao-troi-hon-em/2793008/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.