Cô nhỏ bé như một chú mèo, anh không dám ôm chặt, cũng không dám buông lỏng.
Cô quá kiên cường, kiên cường đến mức khiến anh đau lòng.
Vừa rồi đám người kia còn kêu la không đi nổi, lúc này lại theo anh đuổi kịp đội ngũ phía trước, Cố Tích Triều vẫn luôn bám sát đội ngũ vậy mà lại ngất xỉu.
Chu Hoài Cẩn buông lỏng tay, day day huyệt nhân trung của cô, giọng nói lo lắng: "Cố Tích Triều!"
Người trong lòng không có phản ứng, anh vừa day mạnh thêm hai cái, vừa lớn tiếng gọi: "Từ Phong, đường glucose."
"Rõ!" Từ Phong thấy động tĩnh bên này, chạy từ xa tới, lập tức lấy trong túi xách ra một gói đường glucose.
Chu Hoài Cẩn nhanh chóng nhận lấy, tách miệng Cố Tích Triều ra, đổ vào.
Đôi môi trắng bệch của Cố Tích Triều rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, cơ thể khẽ động đậy.
Chu Hoài Cẩn dịu dàng gọi tên cô: "Cố Tích Triều, Thất Nguyệt."
Cố Tích Triều vẫn luôn nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Cẩn, cũng cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm lấy cô. Cô muốn lên tiếng, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, đến cả việc đáp lại anh một tiếng cũng thấy vô cùng khó khăn.
Lúc huấn luyện tân binh trong quân đội thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, vận động quá sức, thời tiết lại nóng bức, hạ đường huyết cộng thêm say nắng. Xử lý loại tình huống này, Chu Hoài Cẩn và mấy vị tiểu đội trưởng đều rất thành thạo, cho uống chút đường glucose, nước muối s1nh lý, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-va-sao-troi-hon-em/2793015/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.