Một sớm thức dậy, cô nhìn qua bên cạnh, thấy hắn vẫn đang say giấc nồng.
Cô đỏ mặt, lại hơi thẹn thùng. Chung giường hơn tháng rồi, mà hắn vẫn chưa chạm vào cô, đơn giản vì vết thương trên bụng quả thật vẫn còn rất đau.
Cô vén áo mình lên, làm lộ ra một vùng da trắng nhưng có vết sẹo nhỏ kích cỡ bằng vừa lưỡi dao. Cô chạm nhẹ vào đó, tựa như cảm giác mơ hồ bắt đầu tràn về.
Thật sự không nghĩ rằng, qua một lần sinh li tử biệt, cô đã thấy mình yêu hắn sâu đậm đến như vậy.
Chỉ trách lúc đó cô quá mạnh mẽ, còn cho rằng bản thân có thể vượt qua mọi rào cản. Nhưng không! Ngay từ gia đình, cô đã vấp phải một hòn đá to lớn rồi!
Nguyệt Ngân thì dám thuê người hại cô, đến cả người mẹ cô luôn yêu quý nhất cũng đã đem mạng sống này ra làm con tin.
Thất vọng sao? Có! Buồn bã sao? Có! Phẫn nộ sao? Có!
Chỉ là không có cách nào bộc lộ hết ra ngoài!
Đang tần ngần, đột nhiên một bàn tay lớn siết lấy cô, kế đó môi hắn áp lên má cô, chụt một cái:
- Hello vợ yêu! Chúc em một ngày tốt lành!
Cô ngồi trong lòng hắn, mỉm cười hạnh phúc.
Ánh nắng chiếu vào đôi trai gái trẻ trong phòng, rọi sáng một khoảng trời hạnh phúc.
Hắn nhìn quanh quẩn, lại nhìn xuống bụng cô. Một tràn khí đen nổi lên, hắn đau lòng:
- Nghiêm! Đây có phải là...
- Đúng vậy! Chính là dấu tích của vụ em bị đâm. Nó thành vết sẹo thế này rồi đây.
Cô cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-yeu-phai-boss-lanh-lung/2371474/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.