🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiểu Môi Cầu hơi sững sờ, cũng gật đầu đầy phấn khích: “Đúng đúng đúng, tuy em chưa từng đến bên cạnh, nhưng khi nằm ở cửa hàng em luôn thấy họ mang thùng nước đi lại, nhà đó đúng là một trạm nước!”

Lão Ưng hơi đau lòng lại tiếc thay: “Ôi, lúc đó cậu hoảng loạn quá, nếu lúc đó là xe của trạm nước, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trên xe, biết đâu xe sẽ quay về điểm xuất phát, cậu xuống xe lúc đó là có thể về nhà suôn sẻ, cũng không cần phải lang thang lâu như vậy.”

Tiểu Môi Cầu bừng tỉnh, hóa ra là vậy!

Hóa ra chiếc xe ban đầu không phải đi xa, mà sớm muộn gì cũng sẽ đưa nó về nhà, chỉ vì lúc đó nó quá căng thẳng, không muốn bị đưa đi quá xa, nên mới xuống xe giữa chừng.

Lúc này tâm trạng của nó rất phức tạp: “Đều do em quá ngu ngốc… Giá như em kiên nhẫn thêm một chút thì tốt rồi. Bây giờ em mới biết, tất cả đều là do em…”

Lão Ưng an ủi: “Ôi, cũng không trách cậu, lúc đó cậu làm sao biết được những chuyện đó. Thôi nào, đã có những thông tin này rồi, chúng ta có thêm nhiều manh mối hơn, cũng dễ tìm hơn.”

Đa Tể bổ sung: “Tôi thấy trong bức tranh mà đứa trẻ loài người vẽ, trong cửa hàng còn có một thứ màu đen, giống như TV.”

Tiểu Môi Cầu vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, trong cửa hàng còn có một chiếc TV, khá lớn.”

Lão Ưng nói với bầy mèo: “Mọi người đều nghe rõ chưa, khi đi kiếm thức ăn bên ngoài, hãy tiện tay giúp tìm kiếm cửa hàng tạp hóa bên cạnh trạm nước này, trong cửa hàng tạp hóa còn có một chiếc TV. Hiểu chưa?”

“Hiểu!”

Vì vậy, trong khi thông tin được chia sẻ điên cuồng trên các trang mạng xã hội của con người, những chú mèo ở khu vực này cũng đã hành động.

Chu Ngôn Thiên hưng phấn tìm tới: “An An, có một tin vô cùng tốt muốn báo cho cậu biết, đồng nghiệp của cháu ngoại của dì ba của đứa trẻ hàng xóm cạnh nhà tớ, hóa ra chính là chủ nhân của Tiểu Môi Cầu!”

Hạ An An hơi sững sờ, mở to mắt, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Tớ đã liên lạc với người đó, chú ấy đã kết bạn với tớ trên WeChat, nói rằng con chú ấy rất nhớ mèo con, muốn nhanh chóng đón con mèo này về nhà. Tin tức này đã được lan truyền trong nhóm, haha, không ngờ tớ giỏi như vậy phải không, nhanh vậy đã tìm được!”

Hạ An An trên mặt không có nhiều vẻ vui mừng, ngược lại lộ vẻ tâm sự.

“Sao cậu không vui vậy?” Chu Ngôn Thiên vẫn đang trong cơn phấn khích, chỉ là không hiểu lắm phản ứng của Hạ An An: “Có phải cậu vui quá, chưa kịp phản ứng không? Chủ nhân của Tiểu Môi Cầu đã tìm được rồi! Cậu thực sự đã làm được!”

Cô bé suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ảnh… chụp?”

“Ảnh? Ý cậu là gì? Cậu hỏi có ảnh của người đó không? Cần gì ảnh chứ, tớ có thể hẹn gặp người đó, để người đó trực tiếp đến nhà cậu đón Tiểu Môi Cầu không phải được rồi sao?”

Hạ An An lắc đầu: “Ảnh, chụp, của, Tiểu, Môi, Cầu?”

Cô bé nói có hơi khó khăn, vô cùng cố gắng nói mấy chữ này cho rõ ràng, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải nói cho đối phương hiểu.

Chu Ngôn Thiên thực sự đã nghe ra: “Ồ, ý cậu là người đó có ảnh của Tiểu Môi Cầu không à?”

Hạ An An gật đầu.

“Lúc đó tớ hỏi rồi, chú ấy nói Tiểu Môi Cầu đến nhà chú ấy không lâu đã bị lạc, chưa chụp ảnh, nhưng cậu yên tâm đi, ai sẽ nhận bừa mèo chứ? Mẹ tớ cũng nói rồi, mèo như Tiểu Môi Cầu cũng không đắt tiền, không phải mèo nhà mình thì chắc chắn sẽ không nhận bừa đâu.”

Không có ảnh…

Hạ An An bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Chu Ngôn Thiên an ủi liên tục cũng không có tác dụng.

Cậu bé gãi đầu: “Thế phải làm sao? Hay là vẫn để người kia đến xem chút, tớ nghĩ chắc chắn không sai đâu!”

Hạ An An cân nhắc mãi, rồi gật đầu.

Chu Ngôn Thiên tuy tuổi nhỏ nhưng lại rất giỏi giang, nhanh chóng liên lạc được với người kia và hẹn gặp nhau vào Chủ nhật tại cổng khu nhà Hạnh Phúc 

Đến ngày Chủ nhật, Chu Ngôn Thiên cũng không gọi Hạ An An, trước tiên đi đến cổng khu phố để đợi người.

Các bảo vệ cũng đã nghe nói về chuyện của Tiểu Môi Cầu, lúc này thấy Tiểu Thiên, đều nhiệt tình chào hỏi cậu bé.

“Aiyo Tiểu Thiên, cháu sớm vậy là bận bịu gì thế?”

Chu Ngôn Thiên thẳng tắp lưng, ra vẻ ông cụ non: “Cháu có hẹn với một người, đang đợi người ta.”

Ồ, còn có hẹn với người ta nữa à, dễ thương quá.

Chu Ngôn Thiên không đợi lâu, người kia đã xuất hiện.

Người đến là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, anh ta đi xe buýt đến, khi đến cổng khu nhà Hạnh Phúc, anh ta nhìn quanh quất, rồi lấy điện thoại gọi cho số WeChat đã liên lạc với anh ta trước đó.

Chu Ngôn Thiên đi đến trước mặt anh ta, vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay: “Là cháu đây, chú là chú Ninh phải không ạ?”

Ninh Vĩ nhìn cậu bé chỉ cao đến đùi mình, có chút ngạc nhiên: “Cháu là… người liên lạc với chú?”

Chu Ngôn Thiên: “Là cháu.”

“Vậy con mèo đâu?” Ninh Vĩ hỏi.

“Bây giờ dẫn chú đi xem, cháu chỉ là người dẫn đường.”

“Được thôi…”

Trên đường đi, Chu Ngôn Thiên không ngừng trò chuyện với người chú trước mặt.

“Nhà chú có bao nhiêu con mèo vậy?”

“Chỉ có một con này thôi.”

“Con mèo này chạy ra ngoài khi bao nhiêu tuổi ạ?”

“Chắc khoảng một tháng” Ninh Vĩ bị hỏi đến hơi bực bội: “Hay là nửa tháng gì đấy? Chú cũng không nhớ.”

Chu Ngôn Thiên cau mày nhẹ, lại tiếp tục hỏi: “Con mèo này ban đầu do chú mua ạ? Mua ở đâu?”

Ninh Vĩ qua loa lấy lệ nói: “Vợ chú mua, cụ thể chú cũng không biết.”

Lúc này, Chu Ngôn Thiên trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cậu bé cũng không biết chính xác là chỗ nào không ổn.

Cậu bé dẫn Ninh Vĩ đến dưới nhà mình, nói: “Chú ở đây chờ nhé, cháu đi gọi An An ra. Cậu ấy là chủ nhân hiện tại của con mèo, bọn cháu xác nhận chú là chủ nhân của con mèo, sau đó mới cho chú đưa mèo về nhà được.”

Ninh Vĩ không ngờ lại rắc rối như vậy, chỉ là nhận nuôi một con mèo hoang mà thôi, sao lại phức tạp đến vậy, nhưng hiện tại vẫn chưa nhìn thấy mèo, anh ta cũng không có cách nào, đành phải nói: “Được thôi, nhưng cháu nhanh lên nhé, lát nữa chú còn phải đi làm.”

Chu Ngôn Thiên nhanh chóng đến nhà Hạ An An để bàn bạc với cô bé.

“An An, người tớ đã dẫn đến rồi, đang ở dưới nhà tớ, bây giờ phải làm sao? Cho hai người họ gặp nhau à?”

Hạ An An gật đầu, quay lại sân sau, ngồi trước ổ của Tiểu Môi Cầu, nói: “Em… nhận chủ nhân.”

Tiểu Môi Cầu có hơi hoang mang, nghe không hiểu lắm.

May mắn là Đa Tể cũng đang ở sân sau, nó có thể nghe hiểu khá nhiều tiếng người, Tiểu Môi Cầu nhìn sang Đa Tể: “Cô ấy vừa nói gì vậy?”

Đa Tể nghe thấy lời nói của đứa trẻ loài người này, trên mặt cũng hiện ra vẻ bối rối.

“Nhận chủ nhân? Cô ấy nói nhận chủ nhân, ý gì vậy?”

Hoa Hoa nghe thấy ba chữ này, có hơi kích động nói: “Không thể nào? Ý cô ấy là đã giúp em tìm được chủ rồi, bảo em ra ngoài nhận xem?”

Tin tốt đột ngột đến, khiến tim Tiểu Môi Cầu đập thình thịch: “Thật vậy à? Thật sự là ý cô ấy à?”

Đa Tể suy nghĩ một lúc, ngoài ý nghĩa này cũng không nghĩ ra được ý nghĩa nào khác.

“Vậy thì ra ngoài gặp đi, bọn chị đi cùng em, nếu không phải chủ của em, thì không đi theo người ta về nhà là được chứ gì?”

Tiểu Môi Cầu nghĩ lại, cũng đúng, liền ngoan ngoãn đặt chân trước lên đùi cô bé.

Hạ An An thuận thế bế Tiểu Môi Cầu lên, theo Chu Ngôn Thiên đến dưới nhà cậu bé.

Khi còn cách người kia một đoạn, An An đã đặt Tiểu Môi Cầu xuống.

Chu Ngôn Thiên “Ơ” một tiếng, nhìn sang Hạ An An, lại nhìn sang Tiểu Môi Cầu, không hiểu tại sao An An không bế Tiểu Môi Cầu đến gần hơn, cách xa như vậy thì người kia làm sao nhìn thấy được?

Hạ An An chỉ nói một câu: “Cậu đừng nói… tên của nó.”

Chu Ngôn Thiên đột nhiên hiểu ra: “À… Tớ hiểu rồi, cậu muốn xem người này có phải là chủ nhân của Tiểu Môi Cầu hay không đúng chứ?”

Hạ An An gật đầu.

“Đúng là cậu.” Chu Ngôn Thiên bái phục. Cậu bé lập tức chạy đến trước mặt người đàn ông: “Chú ơi, mèo con mang đến rồi, ở đằng kia.”

Ninh Vĩ trong lòng mừng rỡ, nhìn vào lòng cậu bé không có mèo con, nụ cười trên mặt biến mất: “Mèo đâu?”

Chu Ngôn Thiên chỉ về phía sau: “Mèo con ở đằng kia kìa, chú xem, có phải là con mèo nhà chú chạy mất không?”

Ninh Vĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chú mèo con đang ở cách xa hàng chục mét, bên cạnh con mèo con còn có một cô bé bốn năm tuổi, anh ta cau mày: “Xa như vậy? Chú làm sao bắt được nó?”

Chu Ngôn Thiên chớp chớp mắt: “Chú ơi, nếu là mèo nhà chú, hay là chú thử gọi nó xem?”

Ninh Vĩ trong lòng có chút bực bội, thằng nhóc này có phải đang đùa mình không!?

Nhưng mèo con đang ở ngay trước mắt, dù sao đối phương chỉ là hai đứa trẻ con, anh ta bắt được mèo là mang đi, hai đứa trẻ cũng không làm gì được anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta trực tiếp bước lớn về phía trước.

Lúc này, Tiểu Môi Cầu cũng nhìn về phía người đàn ông xa xa, hơi hoang mang, người đàn ông kia… không phải là chủ nhân của nó!

Nó vừa định chạy, lại nhìn thấy người đàn ông đó nhanh bước tiến về phía nó.

Tiểu Môi Cầu nhát gan, lúc này lại ở ngoài trời, nó phát hiện mình căng thẳng đến nỗi không nhấc nổi chân, toàn thân không tự chủ được run rẩy.

Hoa Hoa thấy vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Môi Cầu, người đàn ông đó có phải là chủ nhân của em không?”

Lúc này Tiểu Môi Cầu sợ đến mức lông cả người dựng đứng, sao có thể phản ứng gì nữa.

Đa Tể đang định lao ra ngoài, thì lại thấy một bóng xám lướt qua bên cạnh, Sơ Bát lại xuất hiện!

Nó lao ra giữa đường ngậm lấy Tiểu Môi Cầu rồi chạy vào bụi cây bên cạnh.

Người đàn ông nhìn thấy sắp bắt được mèo con, lại bị một con mèo khác cướp trước, tức giận vội vàng nhặt một cành cây bên đường định đánh con mèo xám đó.

Hạ An An đứng bên cạnh sợ hãi hét lên, Chu Ngôn Thiên cũng sợ hãi đứng im tại chỗ.

May mắn thay, Sơ Bát nhanh nhẹn, ngậm lấy Tiểu Môi Cầu lao về nhà. Thật may, địa điểm hẹn gặp của Chu Ngôn Thiên ở ngay dưới lầu, tầng một chính là nhà nó, Sơ Bát cùng Tiểu Môi Cầu an toàn trở về nhà lánh nạn. 

Đa Tể và Hoa Hoa không chạy, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, hai con mèo cũng rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến đứa trẻ vẫn còn ở đó, chúng biết mình không thể đi.

Hạ An An nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng.

“Mèo đâu? Con mèo kia chạy đi đâu rồi?” Ninh Vĩ tức giận hét lên.

Chu Ngôn Thiên lúc nãy cũng sợ hãi, người đàn ông kia sao lại bất ngờ lao tới, trông như muốn trực tiếp bắt con mèo đi.

“Này, vừa chú nãy làm gì vậy, sẽ dọa sợ mèo con đấy!” Chu Ngôn Thiên nói lớn.

Ninh Vĩ nhìn câu bé một cái: “Cháu biết mèo con đi đâu rồi không?” Anh ta lại bổ sung một câu: “Nó đưa mèo nhà chú đi đâu rồi?”

Chu Ngôn Thiên nổi giận: “Chú rốt cuộc có nuôi mèo bao giờ chưa, chú bất ngờ lao tới như vậy sẽ dọa sợ mèo đó!”

Hạ An An vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Chú… gọi tên nó.”

Chu Ngôn Thiên cũng sực nhớ ra: “Đúng đúng đúng, chú ơi, chú không phải là chủ nhân của nó sao, chú gọi tên nó, nó chắc chắn sẽ ra.”

Ninh Vĩ lập tức cau mày, anh ta không phải là chủ nhân của con mèo này, làm sao anh ta biết con mèo này tên gì.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.