Anh Mạt theo Tiểu Môi Cầu lên xe. Nó theo bản năng muốn chui xuống gầm ghế, Tiểu Môi Cầu nói: “Không cần tránh đâu, người lái xe là lão Phương, chú ấy quen tôi rồi.”
Lão Phương chất từng thùng nước lên xe, nhìn từ kính chiếu hậu thấy hai con mèo thì khẽ giật mình, quay đầu cười nói: “Ôi chao, Môi Cầu giỏi quá, đã biết dẫn người đẹp đi chơi rồi, bạn gái hả?”
Anh Mạt bực bội “meo” một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe để che giấu sự xấu hổ.
Tiểu Môi Cầu ngoan ngoãn “meo meo” đáp lại.
Nó quay đầu nhìn Anh Mạt: “Sao vậy? Chú ấy nói gì thế?”
“Không, không có gì.”
Có thể hiểu được tiếng người phần lớn thời gian đều rất tiện lợi, nhưng không bao gồm lúc này.
Nó không phải bạn gái của Tiểu Môi Cầu… Bạn trai của nó à, khụ khụ, vẫn chưa tìm được đâu.
Vừa nghĩ đến Đa Tể, nó lại bắt đầu xấu hổ, ban đầu ngồi thẳng lưng, giờ đầu cúi gằm xuống.
“Ôi chao, bạn gái nhỏ của cháu bị say xe à, vậy chú lái chậm lại nhé.” Chú Phương nói.
Tiểu Môi Cầu đã đi xe của chú ấy vài lần rồi, mỗi ngày chú ấy đều chở nước ở khu vực này, một ngày chạy rất nhiều chuyến, có lúc Tiểu Môi Cầu đi xe ra, chú ấy cũng không để ý nó xuống xe ở đâu, thỉnh thoảng lại đón nó về trong chuyến sau.
Vì vậy, hôm nay chú ấy cũng không để ý xem chúng xuống xe ở đâu, nhưng chuyến sau chú Phương lại đón Tiểu Môi Cầu về, chỉ là cô bạn gái nhỏ xinh xắn kia không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2784953/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.