Mà cậu Âu Viễn trải qua những chuyện tưởng chừng như man rợ đó những hỉ nộ ái ố của cậu tưởng chừng như không còn.
Nhưng ngày mà cậu nhìn thấy cô, một cô gái nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt lại có thể có sức mạnh lớn đến vậy, một mình cô đơn độc đánh lại bọn côn đồ trong hẻm cụt còn đe dọa bọn chúng sau này còn dám trấn lột đánh người làm điều xấu cô thấy một lần liền đánh một lần.
Cậu còn nhớ vẻ mặt cô khi dỗ dành cậu bé bị trấn lột đó vừa nghiêm nghị lại ôn nhu, khiến cậu không khỏi nhớ đến bản thân mình vào lúc ấy.
Giá như lúc cậu lưu lạc khốn cùng ấy cũng có thể gặp một người như cô cứu giúp có lẽ trái tim cậu cũng ấm hơn phần nào.
Sai lần đó cậu thường nhìn thấy cô, thường vô tình lướt qua cô cậu như có như không ở bên cạnh cô, người đó không ai khác là Quách Nam Khiết.
“ Âu Viễn, Âu Viễn.” – rơi vào dòng hồi ức sâu xa vẫn chưa thu lại được vẻ mặt ôn nhu trên mặt cậu đó.
Quách Nam Khiết gọi mãi không được gọi đến bực bội , không biết cậu ta đang nghĩ đến ai mà lại có vẻ mặt đó.
Cô nào biết mình đang ghen với chính bản thân mình.
Bực bội cô tiến gần đến tai Âu Viễn hét lớn, khiến cậu ta giật mình tròn mắt ngoảnh về phía bên cạnh, trùng hợp cô còn chưa thu người về, đôi môi hồng hào nhỏ nhắn của cô áp mạnh vào má cậu ngừng một lúc 2 người giật mình thu người về.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/au-tien-sinh-chap-nhan-di/2318846/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.