Gương mặt Dung Ngộ vẫn mang nụ cười, nhưng hàng lông mày lại phủ một lớp sương lạnh.
Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi:
“Đoá Đoá, lại đây, dì bế nào.”
Đoá Đoá vốn cố gắng nhịn uất ức, nhưng vừa nghe giọng nói dịu dàng ấy, nước mắt liền tuôn như vỡ đê, nhào vào lòng cô, nức nở thì thầm:
“Dì ơi, cháu thật sự không có làm…”
“Còn dám cãi.”
Kỷ Chỉ Uyên cố kiềm chế cơn giận:
“Cô… Dung tiểu thư, lỗi này con bé đã phạm nhiều lần rồi, dạy mãi không sửa, nhất định phải dùng gia pháp.”
Dung Ngộ ôm chặt Đoá Đoá, đứng thẳng dậy:
“Xem ra, Đoá Đoá nhà ta chịu uất ức không ít.”
Cô đưa điện thoại qua:
“Vừa hay tôi thấy hai đứa nhỏ đang trò chuyện rất dễ thương nên định quay lại đăng lên bạn bè. Không ngờ lại quay được một cảnh không ai ngờ tới. Anh tự xem đi.”
Kỷ Chỉ Uyên cau mày nhận lấy.
Đó là một đoạn video chưa đến một phút.
Trong video, Đoá Đoá hào hứng chia sẻ về những bộ đồ mới, còn Lam Nguyệt thì mặt mày u ám.
Ngay sau đó, Lam Nguyệt bất ngờ giật mạnh hạt pha lê trên váy, đập vỡ đôi giày thủy tinh.
Đoá Đoá chỉ chạy đến giành lại giày, còn chưa kịp chạm vào, thì Lam Nguyệt đã cố ý ngã ra sau, đập đầu vào kệ đồ.
Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên hoàn toàn cứng đờ.
Hoá ra là Lam Nguyệt cố tình hãm hại Đoá Đoá?
Một đứa trẻ mới năm tuổi, mà tâm cơ đã sâu thế này?
Lam Nhu Tuyết c.h.ế.t lặng.
Trước chứng cứ rõ rành rành thế này, cô ta không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886602/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.