Lưỡi của Lam Nhu Tuyết khô khốc, cổ họng nghẹn lại.
Cô ta khó khăn mở miệng:
“Chỉ Uyên, em… em không hiểu anh đang nói gì…”
Kỷ Chỉ Uyên nhìn cô ta chằm chằm:
“Lừa anh vui lắm phải không, Lam Nhu Tuyết? Trong mắt em, anh là thằng ngốc à?”
Giọng nói của anh lạnh như dao, sắc bén như lưỡi băng, từng chữ đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c Lam Nhu Tuyết.
Cô ta trừng to mắt, cắn môi nói:
“Biết được Tiểu Nguyệt không bị hen suyễn, anh không vui sao?
Con bé yêu anh như thế, lẽ nào anh lại mong nó mắc phải căn bệnh cả đời không thể chữa khỏi à?
Sao anh có thể nhẫn tâm với Tiểu Nguyệt như vậy?”
Kỷ Chỉ Uyên bị cách “đảo ngược trắng đen” này chọc cười vì tức.
Anh chưa từng nghĩ, người con gái anh yêu bao năm, ánh trăng sáng trong lòng anh, lại là người như vậy.
Những chuyện đã qua, nghĩ lại chỉ thấy nực cười.
“Tiểu Nguyệt là đứa trẻ anh nuôi nấng từ nhỏ, nhưng chỉ cần Đoá Đoá xuất hiện, tình yêu của anh liền bị Đoá Đoá chiếm hết…”
Giọng Lam Nhu Tuyết chất chứa oán trách, “Tất cả là lỗi của anh! Anh thiên vị quá đáng, anh bỏ rơi Tiểu Nguyệt. Nếu không như vậy… em cũng không cần phải lừa anh…”
Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên u ám đến cực điểm:
“Em có quên rằng, Đoá Đoá mới là con ruột của anh không? Anh yêu thương con gái ruột mình thì có gì sai?”
“Tiểu Nguyệt gọi anh là ba bao nhiêu năm, thì ra… chẳng là gì cả…”
Nước mắt Lam Nhu Tuyết ào ạt trào ra, “Anh đi đi! Đi cho khuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886637/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.