Lam Nhu Tuyết như bị sét đánh ngang tai.
Đầu cô ta như nổ tung, choáng váng đến mức đứng không vững, phải vịn vào mép bàn một lúc lâu mới ổn định lại. Khi ấy, cô ta mới nghe thấy tiếng con gái khóc nức nở.
Cô ta vội vàng chạy tới, bế Lam Nguyệt lên.
“Xấu! Chú Khấu thật xấu xa! Chú ấy đẩy con! Sao chú ấy lại có thể đẩy con chứ…”
Lam Nguyệt khóc òa lên, đau lòng tột cùng.
Kỷ ba ba chưa bao giờ đẩy cô bé như vậy.
Cô bé nhớ Kỷ ba ba rồi.
Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi.
Người tồi tệ… không phải Khấu Hạnh.
Mà là Kỷ Chỉ Uyên.
Cô ta thật sự không thể tin được, người bạn trai đã quen biết nhiều năm, vậy mà lại giăng bẫy cô ta.
Cố ý để cô ta ở lại văn phòng một mình, cố ý không đặt mật khẩu màn hình laptop, cố ý để cô ta trộm đoạn mã lõi của con chip, tất cả chỉ để lợi dụng cô ta tung một đòn chí mạng vào Khấu thị…
Người đàn ông ấy… từ khi nào đã biết về giao dịch giữa cô ta và Khấu Hạnh?
Anh không đối chất trực tiếp.
Mà âm thầm bày ra toàn bộ ván cờ.
Tâm cơ quá sâu.
Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, tại sao cô ta lại không nhận ra Kỷ Chỉ Uyên lại là kẻ ti tiện đến mức này?
Còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo “Ting!” Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.
[Lam Nhu Tuyết, chúng ta chia tay đi.]
Một câu này, như búa tạ giáng mạnh xuống đầu cô ta.
Quả nhiên là Kỷ Chỉ Uyên cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886644/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.