Dung Ngộ ở lì trong viện nghiên cứu mấy ngày liền, thoắt cái kỳ thi cuối kỳ đã cận kề.
Mùa đông ở Hải Thành ẩm ướt và lạnh lẽo, mưa rả rích không dứt, bầu trời mờ xám khiến lòng người cũng vô cớ trầm xuống.
Nhưng lớp 20, vốn bị mang tiếng là lớp học kém nhất, lại bất ngờ thay đổi hẳn không khí ủ rũ, toàn bộ học sinh đều vùi đầu vào học, cùng nhau trao đổi bài.
Dung Ngộ ngồi tại chỗ, mặt mày khổ sở.
Giáo viên Ngữ Văn giao nhiệm vụ, yêu cầu trong hai ngày tới phải hoàn thành ít nhất năm bài văn. Chỉ cần nhìn qua mấy đề này, cô đã thấy ong cả đầu.
Bùi Nhã Như mỉm cười khích lệ:
“Chỉ cần nâng điểm làm văn thêm mười điểm nữa là tổng điểm của em sẽ đạt 730. Em biết con số đó có ý nghĩa gì không? Cố lên, bạn học Dung Ngộ.”
Dù cô không cần thi đại học, nhưng trường vẫn cần cô lập thành tích mẫu mực để làm gương cho toàn bộ học sinh.
Dung Ngộ đành ngậm ngùi cặm cụi viết văn.
Giáo viên Ngữ Văn vừa xem bài làm của cô đã suýt tối sầm mặt mày.
Đề: Trang Tử từng nói, đời người có hạn, tri thức thì vô hạn, hãy kết hợp với sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại để bàn về giới hạn nhận thức.
Trong bài, Dung Ngộ viết:
“Dựa trên lý thuyết entropy thông tin, mối quan hệ giữa hiệu suất nhận thức của con người và lượng thông tin đầu vào có thể được mô hình hóa như sau…”
Giáo viên Ngữ Văn : “…”
Đề: Liệu việc đọc theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886756/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.