Buổi họp báo kết thúc.
Dung Ngộ bị các giáo sư lớn tuổi vây lại hỏi han đủ chuyện, hơn mười phút sau mới khó khăn kéo được Kỷ Mặc Hàn rời khỏi đại sảnh.
Vừa đi tới khúc rẽ, một bóng người bất ngờ bước ra.
Bộ đồng phục nghiên cứu của Lộ Hiểu Hiểu đã bị thu hồi, thẻ nhân viên nghiên cứu cấp cao – biểu tượng thân phận của cô ta – cũng bị tịch thu.
Cô ta đứng đó, cả người uể oải, đôi mắt dán chặt vào Kỷ Mặc Hàn, giọng khàn khàn:
“Mặc Hàn, chúng ta nói chuyện một chút.”
Kỷ Mặc Hàn nhìn thấy gương mặt cô ta đỏ bừng, chắc là vừa bị Giáo sư Lý tát một cái. Anh nói:
“Hiểu Hiểu, điều cô nên làm bây giờ là phối hợp với cuộc điều tra của viện.”
“Điều tra? Điều tra cái gì? Có gì mà điều tra?” Giọng Lộ Hiểu Hiểu đột nhiên trở nên chói tai.
“Kỷ Mặc Hàn, anh đã hại tôi, anh biết không? Sự nghiệp, tiền đồ của tôi, tất cả đều bị anh hủy sạch… Sau này tôi phải làm sao, tôi biết phải làm sao đây?”
Thực ra, chuyện này căn bản không cần điều tra.
Bởi vì những kết quả nghiên cứu của cô ta, toàn bộ kỹ thuật then chốt đều đến từ Kỷ Mặc Hàn. Chỉ cần hỏi cô ta vài câu liên quan là cô ta sẽ lúng túng không trả lời được.
Cô ta sẽ bị viện khai trừ.
Cô ta sẽ trở thành vết nhơ trong ngành.
Cô ta sẽ bị đóng đinh vĩnh viễn lên cột ô nhục.
Và từ đó, cô ta không bao giờ có thể chạm đến công việc mình yêu thích nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886839/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.