Kỷ Chỉ Uyên đứng ngay cạnh Ôn Nghiên.
Theo bản năng, anh đưa tay ôm lấy vai cô, mái tóc dài của cô khẽ lướt qua chóp mũi anh. Cô xoay người, chống tay lên tường đứng vững, không ngã vào vòng tay anh.
Ôn Nghiên hơi ngượng:
“Cảm ơn Kỷ tổng.”
Kỷ Chỉ Uyên đưa tay lấy một chiếc kẹp tóc lấp lánh trên quầy hàng:
“Cái này thế nào?”
Ôn Nghiên gật đầu:
“Được, Đóa Đóa đeo chắc sẽ rất xinh.”
Hai người dạo một lúc, mua một đống đồ mà bé gái yêu thích, bất giác đã hơn mười giờ đêm.
Ôn Nghiên có chút bất ngờ.
Thực ra, theo bản năng cô vẫn hơi dè chừng Kỷ Chỉ Uyên.
Nhưng khi thật sự tiếp xúc, lại không thấy phản cảm, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Cảm giác này… rốt cuộc đến từ đâu?
Trời sáng, Cảng Thành lất phất mưa, tiết trời se lạnh.
Dung Ngộ dặn con trai mặc ấm, lại căn dặn Kỷ Chỉ Uyên:
“Lúc ông nội cháu tiêm thuốc, cháu phải ở đó suốt quá trình, có chuyện gì lập tức liên lạc với bà.”
Kỷ Chỉ Uyên gật đầu:
“Cháu biết rồi, bà cố.”
Dung Ngộ phải tham gia trận chung kết giải Vật lý toàn cầu.
Từ hơn 40 quốc gia ban đầu, đến trận cuối chỉ còn lại 12 đội.
Khi cô dẫn đội vào sân, lập tức chạm mặt đội Đăng Tháp với Jackson và đội Nhật Bản với Satou.
Jackson vừa thấy cô, sắc mặt lập tức sa sầm, nhưng môi mím chặt, nuốt trọn lời chế giễu vì ký ức bị cô phản đòn không nói nên lời cách đây hai hôm vẫn còn nguyên.
Satou thì hơi gật đầu, cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886865/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.