Tiếng đồng hồ đếm ngược vang “tích, tích, tích” khắp hội trường.
Các đội lần lượt nộp kết quả.
Chỉ riêng đội Nhật Bản vì thiết bị hỏng nên không thể tính ra kết quả cuối cùng, đành không tham gia xếp hạng chung kết.
Jackson huýt sáo:
“Satou-kun, mấy chục năm trước đất nước các cậu có thể tung hoành trên đất Hoa Hạ, nhưng thời đại này thuộc về chúng tôi – Đăng Tháp quốc. Hãy để ánh sáng của chúng tôi soi rọi cả giới vật lý.”
Tiếng còi kết thúc trận chung kết vang lên, cả hội trường bỗng lặng ngắt.
Trên màn hình lớn, dữ liệu của từng đội hiện ra, liên tục nhảy số, cuối cùng dừng hẳn—
“Đội Hoa Hạ: Độ chính xác hiệu chỉnh quỹ đạo – 99,7%, hiệu suất sử dụng nhiên liệu – 98,9%.”
“Đội Đăng Tháp: Độ chính xác – 93,1%, hiệu suất – 86,4%.”
“Đội Đức: Độ chính xác – 89,0%, hiệu suất – 81,7%.”
“Đội Nga: …”
Dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, Hoa Hạ đứng nhất, Đội Đăng Tháp đứng nhì.
Nụ cười trên môi Jackson còn chưa kịp biến mất:
“Cái… cái gì? Sao có thể? Chẳng phải giữa chừng họ gặp sự cố sao? Tại sao vẫn giành được hạng nhất? Không thể nào! Chắc chắn là gian lận! Họ gian lận!”
Các đồng đội im lặng, không ai phụ họa.
Nữ đội phó gốc Á lạnh lùng liếc sang:
“Jackson, đủ rồi.”
“Đủ cái gì!” Jackson quay phắt lại, mắt đỏ ngầu “Cô không thấy sao? Buồng chân không của họ rõ ràng gặp trục trặc! Sao có thể—”
“Họ đã làm được.” nữ đội phó lạnh giọng “Gặp sự cố mà xử lý kịp thời, lại còn đạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886866/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.