Ôn Nghiên lo lắng đứng bên lề đường, chờ cảnh sát tới.
Tiếng còi hú vừa vang lên, cô cũng thấy Đoá Đoá từ cổng bến tàu lao ra.
Bản năng thôi thúc cô chạy thật nhanh về phía bé, chỉ muốn ôm gọn thân hình nhỏ bé ấy vào lòng.
“Dì…”
Đoá Đoá òa vào lòng Ôn Nghiên, bật khóc nức nở.
Khi bị bọn chúng trói lại, bé không khóc; khi bị dí s.ú.n.g vào thái dương, bé cũng không khóc.
Nhưng vừa thấy Dì Ôn, mọi sợ hãi bị dồn nén bấy lâu như núi lở biển trào, bé chẳng còn kìm được mà khóc toáng lên.
“Ngoan, Đoá Đoá, không sao đâu, có dì ở đây rồi, đừng sợ…”
Cô vừa dỗ vừa ôm bé đứng dậy, hướng về mấy chục cảnh sát vừa tới hiện trường:
“Ở đó! Chúng có súng!”
Cảnh sát lập tức chia làm bốn nhóm, nhanh chóng bao vây container trong bến.
Chưa kịp lên tiếng cảnh báo, Hạ Lưu Quang đã bị Dung Ngộ đá văng ra ngoài.
Hắn gãy tới bảy, tám chỗ xương, co quắp như con tôm, hoảng loạn gào:
“Cứu tôi, cứu tôi với—”
Kỷ Chỉ Uyên túm gáy tên mặt sẹo, ném thẳng đến trước mặt cảnh sát.
Còn Thịnh Thanh Diễn vẫn giữ vẻ xa cách với thế giới, nhưng ra tay cực nặng, bóp chặt cổ Hạ Thành rồi quật mạnh xuống đất, khiến hắn bất tỉnh ngay lập tức.
Dung Ngộ nhíu mày:
“Chúng có bốn người, chạy mất một. Phiền cảnh sát tìm cho kỹ.”
Phía sườn bến tàu, một bóng đen đang rạp mình nấp kỹ, chính là tên gầy mặt xương, kẻ lọt lưới.
Mặt hắn bê bết máu, ánh mắt dại dột hung hăng.
Hắn lạnh lùng khóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2887506/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.