Ngâm thi đối câu, ngâm thi đối câu, ngâm thi lại đối câu.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Tả Thi Thi có chút hỏang hốt, không biết mình đang ở nơi nào.
Trong biệt viện mà Dõan Thủy Hử hào phóng cho mượn, có cầu nhỏ bắt ngang dòng nước chảy uốn lượn, trong không khí lượn lờ hương rượu làm say lòng người, thỉnh thỏang còn vang lên tiếng các tài tử giai nhân nói cười, ở chỗ này là hành tửu lệnh, góc kia là mọi người đang nói chuyện….Cảnh tượng như vậy chính là điều mà Tả Thi Thi yêu thích.
Nhưng hôm nay không giống với. Nàng không thể chuyên chú tinh thần, mặc dù che dấu rất khá, không làm cho người ta phát hiện, nhưng nàng biết là lòng mình không yên. Lén lút, lơ đãng, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía người được gọi là Thượng San cô nương.
Một người rất kỳ lạ. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Tả Thi Thi liền cảm thấy như vậy, đến nay vẫn là suy nghĩ đó.
Còn nhớ rõ ngày đó gặp mặt, nàng một thân nam trang, bộ dáng thanh dật tuấn tú, khí độ tiêu sái xưng tên, lại chẳng hề để ý mà xưng là biểu cô của Dõan Thủy Hử, hòan tòan không để ý một thân nam trang cùng tuổi tác hòan tòan không phù hợp với bối phận. Nàng cứ nư vậy mà tự tại tùy ý, thái độ bình tĩnh như là đang nói thời tiết hôm nay tốt lắm, ăn có no không…Thậm chí hiện tại cũng là…
Cùng Dõan Thủy Hử đến đây nhưng không có một chút e dè đám đông xa lạ, mặc dù không biết làm thơ nhưng nàng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-ho/1085809/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.