Hoắc Tây Du phát giác từ sau khi thành thân, tu dưỡng của hắn ngày càng tốt, đây là chuyện không thể bàn cãi, bằng không từ nửa canh giờ trước hắn đã kêu Dõan Thủy Hử câm miệng, chứ làm gì có chuyện để cho hắn óan giận từ nãy đến giờ.
Nhưng Thượng San cũng quá là tùy hứng, luôn mặc nam trang chạy đông chạy tây, một chút quy củ cũng không có, tính tình lại cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, mỗi ngày luôn có những chuyện mới mẻ phát sinh từ nàng…
Nếu thường lui tới, Dõan Tây Du khẳng định là sẽ cãi lại, dù sao hắn đến đây là để khám bịnh, xem Dõan Thủy Hử phục hồi thế nào chứ không phải đảm đương nghe hắn óan giận. Thế nhưng lại làm cho hắn có thể bao dung một chuỗi, lại một chuỗi óan giận dài dòng, được nhắc đi nhắc lại…Nhưng những chuyện này liên quan gì tới hắn chứ?
Đương nhiên cũng vì không liên quan, cho nên mặc kệ Dõan Thủy Hử hết niệm rồi lại niệm, hắn cũng lười đáp lại. Nhưng thật ra Hoăc Tây Du cũng cảm thấy thắc mắc, có cái gì đâu mà niệm?
Thượng San sự tình nhiều lại như thế nào?
Thường xuyên đến trà lâu nghe hí khúc, đi khắp nơi tìm thức ăn ngon thì thế nào?
Nói như thế nào thì cũng nhiều năm rồi không trở lại Đồng Thành, cho dù Dõan phủ bỏ ra số tiền lớn mời đầu bếp tay nghề giỏi để nấu thì sao? Mới vừa trở về, đi dạo chung quanh một chút cũng là chuyện thường tình. Huống chi nghe nói Thượng San quanh năm đều ở Vô Vi thôn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-ho/1085810/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.