Hai người cứ cách mười phút lại trở vào nhà một lần để xem thử Trường Tuế đã tỉnh lại chưa.
Đến khi trời đã hoàn toàn tối hẳn mà Trường Tuế vẫn chưa tỉnh lại.
Bàn Tử đi vệ sinh, Tần Nhất Xuyên trở vào phòng khách xem thử Trường Tuế đã dậy chưa.
Trường Tuế nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mày mảnh mà nhạt nhưng lông mi lại vừa đen dài vừa rậm rạp. Cô cứ nằm ở đó ngủ, trông vô cùng “an tường”.
Tần Nhất Xuyên nhìn cô một hồi lâu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn một ngón tay lên đặt trên nhân trung cô xem thử….
Nhanh như chớp, anh rụt tay trở lại, tim đập thình thịch!
Sao, sao cô ấy không thở nữa?!
Ngón tay Tần Nhất Xuyên vô thức cuộn lại, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi anh ta lại lấy hết dũng khí, lại đưa ngón tay lên nhân trung cô, cẩn thận cảm giác hơn mười mấy giây cũng không cảm giác được một hơi thở nào cả…Anh lại đưa hai ngón tay lên sờ động mạch chủ trên cổ Trường Tuế…không hề có nhịp đập nào.
Hai chân Tần Nhất Xuyên mềm nhũn, anh ta đặt mông ngồi trên mặt đất.
Bàn Tử nói chuyện điện thoại xong bước vào nhà liền thấy Tần Nhất Xuyên ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu nào nhìn chằm chằm Trường Tuế.
Anh vội vàng bước tới hạ thấp giọng hỏi khẽ: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Nhất Xuyên cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt cũng tái nhợt như Trường Tuế đang nằm trên ghế sô pha: “Cô ấy…cô ấy hình như chết rồi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cot-gioi-giai-tri/1239060/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.