Vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy Trường Tuế đang yên lành ngồi trong sảnh ăn bánh bao.
Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tôn đâu rồi? Lại đi chơi với chim rồi à?”
Con chim kia của lão Tôn cũng có thể coi là trường thọ, lúc anh còn nhỏ đã thấy rồi, đến bây giờ cũng có khi đã lên đến chức ông.
Trường Tuế gật đầu, cô nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng rồi lại ừng ực ừng ực uống hết nửa ly sữa đậu nành.
Bàn Tử nhìn bữa sáng ở trên bàn còn rất nhiều liền ngồi xuống tùy tiện ăn hai miếng.
Bàn Tử nhìn mấy dấu tay ở trên cổ Trường Tuế còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua liền hỏi: “Cô sao rồi? Cổ họng có còn đau không?”
Trường Tuế nói: “Không còn đau nữa.”
Đau thì không đau, chỉ là thấy mấy dấu tay trên cổ mà sợ. Từ nhỏ cô chỉ cần va chạm nhẹ là đã dễ dàng bị bầm tím rồi, huống chi tình huống ngày hôm qua suýt chút nữa bị bẻ gãy cổ như thể, đoán chừng mấy dấu vết này mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể biến mất được.
Bàn Tử nói: “Nhìn ghê lắm.”
Anh nhét hai miếng quẩy vào miệng, điện thoại di động của anh đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, màn hình sáng lên, anh cầm lên nhìn rồi mở ra: “À, là Tần Nhất Xuyên gửi WeChat hỏi tôi là cô đã khỏe chưa. Xem ra anh ta rất quan tâm đến cô đấy.”
Miệng vừa nói, anh vừa thuận tay trả lời WeChat.
Sau đó anh lại hỏi: “Vật kia còn chưa bắt được, chúng ta có cần phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cot-gioi-giai-tri/1239064/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.