Khi bà Tần từ chùa Thanh Sơn trở về, bà đã gọi điện riêng cho Trường Tuế để cảm ơn cô.
Cuộc gọi kéo dài gần một tiếng đồng hồ, bà Tần đã dành gần năm mươi phút để ca ngợi chùa Thanh Sơn.
“Ở đó thật sự rất yên tĩnh. Mỗi buổi sáng tôi thức dậy với tiếng chim hót và tiếng chuông thanh bình, cả người tôi trở nên trầm tĩnh, đặc biệt là tôi thật sự đã bình tâm trở lại. Tôi đã đến rất nhiều ngôi chùa, các ngôi chùa hiện nay hầu như đều đã thương mại hóa. Các ngôi chùa giống như chùa Thanh Sơn thật sự rất hiếm, nó không xô bồ, một chút không khí kẻ buôn người bán cũng không có và rất ít khách hành hương đến chùa. Nơi đây quả thực rất thoải mái, môi trường và không khí quá tuyệt vời. Ông Tần và tôi mỗi ngày đều được nghe kinh, sau đó đi tản bộ sau ngọn núi, thật là đã lâu rồi tôi không có cảm giác mình được sống chậm lại như vậy.”
“Còn nữa! Tiểu Khương, lời cô nói chẳng sai chút nào, cơm chay ở chùa Thanh Sơn thật sự ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn bữa cơm chay ngon như vậy! Tôi đã nghĩ mình còn có thể giảm được vài cân, nào ngờ đâu tôi lại tăng cân hơn, tôi và ông Tần rời đi không đành.”
Trương Tuế nghe bà ấy nói, hai mắt khẽ cong lên: “Cơm chay do sư huynh Thanh Minh nấu là ngon nhất.”
Bà Tần nói: “Phải, phải, phải, không biết cơm nấu thế nào mà thơm cực kỳ luôn. Tôi nghe nói gạo đó là do các sư phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cot-gioi-giai-tri/1239077/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.