Trong lúc cô ta xốc chăn lên định xỏ giày vào, chỉ nghe thấy bên ngoài thoáng vang lên tiếng xé gió, ngay sau đó dưới lầu một vang lên tiếng vật nặng đập mạnh xuống mặt đất đủ để phá tan bầu không khí yên tĩnh của đêm đen.
Trịnh Dung Dung không kịp xỏ giày đã xông ra khỏi ký túc xá, sau đó cô ta đứng trên hành lang trống trải, sợ hãi ló đầu nhìn xuống từ tầng năm, trên mặt đất trám xi măng ở tầng một, dưới ánh đèn đường, có một dòng máu màu đỏ sẫm từ từ chảy ra khỏi cơ thể.
Hai giờ sáng, Trịnh Dung Dung sợ hãi lạnh toát cả người…Cả một buổi tối tinh thần Trịnh Dung Dung đều rất hốt hoảng, lúc ra khỏi Cục Cảnh Sát đã là bốn giờ sáng, trời lúc này đã bắt đầu dần sáng lên.
Cô ta ngồi trên xe, tay không khỏi nắm chặt cái túi vải đeo trên cổ, trong đó đựng lá bùa mà Khương Tô cho cô ta, tựa như nắm lấy nó, cô ta sẽ có sức mạnh chống lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhưng mà cô ta vẫn run lẩy bẩy.
Bà Trịnh ôm cô ta, nói với giọng điệu đau lòng pha lẫn trách mắng: “Sao hôm nay đang yên đang lành không về nhà mà ở trong ký túc xá làm gì?”“Dung Dung, con không sao chứ?” Người cha bình thường luôn nghiêm túc, ít nói ít cười lúc này nét mặt cũng có mấy phần quan tâm.
Trịnh Dung Dung lắc đầu, môi trắng bệch.
Gần năm giờ sáng, khó khăn lắm Trịnh Dung Dung mới chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ chưa tới hai tiếng đã bị ác mộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cot-khuong-to/1640317/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.