Bạc Dạ chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Từ khi nào mà giữa anh và Đường Thi đã có một khoảng cách lớn như vậy?
Bạc Dạ đứng lên, Đường Thi ở trước mặt khiến cho anh có một loại cảm giác đang đối mặt với ảo giác.
Anh dường như trốn thoát khỏi phòng bệnh của Đường Thi, đã hai ngày đêm rồi anh chưa được ngủ, nhưng hiện tại anh đã đánh mất khoảnh khắc cô tỉnh dậy.
Khi cửa phòng bệnh bị đóng lại thì đồng thời Đường Thi cũng nhắm mắt lại, cô khó nhọc ngã trở lại giường, nước mắt cũng tùy ý chảy dài trên gò má. Bạc Dạ đứng ở ngoài cửa phòng, rõ ràng chỉ cách nhau có hơn mười mét mà anh lại cảm thấy bọn họ cách nhau cả một thế giới.
Cái thế giới nghiêm chỉnh này khiến anh không thể nào tiếp cận được. Đường Thi nằm lại bệnh viện hai ngày sau đó chủ động yêu cầu xuất viện, Bạc Dạ không khuyên nhủ được, Giang Lăng cũng đến: “Người ta đều nói sinh non một lần thì phải nghỉ ngơi ít nhất là một tháng, có phải cô muốn lưu lại mầm bệnh không mà bây giờ làm như thế này?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Thi nở một nụ cười: “Thân thể của tôi mà, lưu lại mầm bệnh thì làm sao cơ chứ?”
Dù sao nó cũng khuyết thiếu không trọn vẹn rồi, thà phá hủy tiếp còn hơn để nó không không hoàn chỉnh.
Giang Lăng nhíu mày: “Thương tổn là do người khác gây ra nhưng thân thể là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho/1365513/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.