Đã hai năm tôi ngồi đây vào ngày này để ngắm nhìn những người phụ nữ ra đi mãi mãi. Có lẽ họ vẫn ở đâu đó, một thế giới mà tôi không biết tới. Tôi nhắm mắt suy ngẫm dòng thời gian trôi trong khúc tình ca dương cầm vỗ lên từ lòng biển.
Hai năm cũng đủ để tôi nghiệm ra tình duyên giữa tôi và em. Do duyên trời thế nào mà chúng tôi cùng có được cuốn truyện tranh chưa bao giờ được xuất bản: "Công chúa dương cầm và hoàng tử mưa". Tôi đoán tôi có nửa đầu, và em giữ nửa sau. Và duyên trời thế nào chúng tôi lại cùng tin vào câu chuyện thần thoại ấy đến mức hóa thân thành nhân vật. Có lẽ mẹ tôi và mẹ em cùng mê truyện cổ tích nên chúng tôi cũng được thấm nhuần từ lúc nằm nôi. Phần kết cuốn truyện em giữ nên tôi không biết kết cục thế nào. Có lẽ chúng tôi có duyên nhưng không nợ, để rồi hai người mãi là đường thẳng song song. Nhưng ai nói tình yêu như hai đường thẳng song song là không hạnh phúc. Có thể chúng tôi chưa từng và mãi mãi không thể ở bên nhau, vậy mà lúc nào chúng tôi cũng sóng bước bên nhau, nhìn thấy nhau. Điểm chung giữa chúng tôi là sợi dây vô hình tình ái.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi một người đàn ông trung niên xuất hiện, gào thét như có thâm thù huyết hận với mặt biển bình yên:
- Bình An. Kể từ ngày em biến mất anh chưa hề tìm kiếm vì anh tôn trọng quyết định của em. Đáng lẽ em phải sống hạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-duong-thang-tam-song/286192/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.